Chương trước
Chương sau


Ở giữa không trung.  

Tô Thanh Y, Tô Chiến Long, Tô Bất Phàm, ba người bọn họ tất cả đều lấy ra vũ khí của mình.  



Mà ba vũ khí này toàn bộ đều tản ra uy thế cực lớn, có thể chống lại được những hiện tượng lạ.  

Hơn nữa.  



Vũ khí của ba người bọn họ, Tô Thương vô cùng quen thuộc, bởi vì, những vũ khí đó chính là những mảnh vỡ của tháp Hư Không.  

Tô Thanh Y đang cầm trong tay chắc là tầng thứ 6 của tháp Hư Không, Tô Chiến Long chính là tầng thứ 7, Tô Bất Phàm chính là tầng thứ 8.  

Tháp Hư Không tổng cộng có 9 tầng, cộng thêm một chóp tháp nữa.  

Chóp tháp không được tính là một phần của tầng thứ 9, nhưng cũng hết sức quan trọng.  

Lúc trước, chóp nhọn của tháp Hư Không, đã rơi vào tay của núi Nga Mi, bị làm thành phụ kiện cho kiếm Hà Hoa của núi Nga Mi, nhưng mà đã được Tô Thương lấy về rồi.  

Vốn dĩ tháp Hư Không ở trong đầu của Tô Thương chỉ có 3 tầng.  

Nhưng ngày hôm qua, anh từ chỗ của Thiên Niên Sát đã có được tầng thứ 4 của tháp Hư Không.  

Tầng thứ 5 của tháp Hư Không nghe nói là ở dưới núi Ba, Tô Thương lần đó đến đi vội vàng nên cũng quên điều tra, nhưng ắt hẳn cũng không sai được.  

Bây giờ, tầng thứ 6, tầng thứ 7, tầng thứ 8, cùng xuất hiện rồi, trong lòng Tô Thương vô cùng mừng rỡ.  

"Xem ra tiểu thiếu gia đã nhận ra rồi."  

Tây Môn Phong Vân cười nói: "Không sai, ba người bọn họ vì có mảnh vỡ của tháp Hư Không cho nên mới có thể tránh được những pháp tắc của hiện tượng lạ, đặt chân lên cảnh giới kết đan."  

"Nhưng bọn họ chỉ có thể bỏ qua sự đáng ngại của những hiện tượng lạ của cảnh giới kết đan mà thôi, sau khi bước vào cảnh giới nguyên anh, pháp tắc của thiên đạo sẽ được tăng cường, uy lực của những hiện tượng lạ sẽ vô cùng mạnh mẽ, ngoài ra, bọn họ cũng không thể hoàn toàn khống chế các mảnh vỡ của tháp hư không, vì vậy bọn họ chỉ có thể tấn cấp đến cảnh giới kết đan, mà không có cách gì có thể tiến thêm một bước nữa."  

Tây Môn Phong Vân nói tiếp: "Từ 100 năm trước, tôi giả bộ phản bội lại sư môn, sau khi chiếm cứ núi Côn Luân, mấy người anh em chúng tôi, liền từ bỏ hệ thống luyện võ, đổi thành hệ thống tu chân."  

"Năm đó khi sư tôn còn ở thời kỳ đỉnh phong đã thu thập được rất nhiều tư nguyên, trước khi núi Côn Luân bị xâm chiếm, tôi đã giấu đi hết một nửa, ba đại cổ tộc chỉ lấy đi được một phần nhỏ mà thôi."  

"Mấy anh em chúng tôi đã lợi dụng nguồn tài nguyên của núi Côn Luân, bế quan tu luyện, trải qua 100 năm, cũng xem như đạt được chút thành tựu." Tây Môn Phong Vân cười nói.  

"Không tệ."  

Tô Thương khẽ cười, sau đó nhìn Tây Môn Phong Vân, nói tiếp: "Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, mấy ngày trước đại hội võ thuật, cái tên Quân Vô Ưu kia, vô cùng xem thường những người khác nhưng lại vô cùng cung kính ông."  

"Tây Môn Phong Vân, ông chắc cũng không đơn giản nhỉ, có phải ông đang che giấu thực lực của mình? Tầng chín của tháp Hư Không ở chỗ ông phải không?"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.