Chương trước
Chương sau
"May mà chúng ta nhặt về được một mảnh vỡ của pháp bảo, miễn cưỡng thì có thể duy trì được cảnh giới kết đan đỉnh phong mà không bị những hiện tượng lạ quấy rầy."  

Lục Quân Đình tiếp tục nói: "Những hiện tượng lạ của trái đất, cảnh giới càng cao thì càng phải chịu sự tra tấn càng lớn, bốn người chúng tôi sớm đã có thể khôi phục lại cảnh giới nguyên anh rồi, nhưng đáng tiếc chúng tôi vẫn không dám."  



"Bởi vì một khi hồi phục lại cảnh giới nguyên anh, mỗi người chúng tôi mặc dù đều có một mảnh vỡ của pháp bảo, nhưng chắc chắn vẫn sẽ không chịu không nổi những áp lực của các hiện tượng lạ kia mà nổ tung, đến lúc đó, chúng tôi sẽ bị những hiện tượng lạ đó quấy rầy, sống không bằng chết, chỉ có thể đi vào con đường tinh không cổ lộ rời khỏi trái đất."  

"Chúng tôi vì có nhiệm vụ nên mới tới, đã tiêu hao rất nhiều tư nguyên, nếu như cứ như vậy mà trở về, chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt của tiên đế."  



Lục Quân Đình trở lại chuyện chính, lạnh giọng nói: "Ba người các cậu, thành thật khai báo đi, tạo sao lại có thể đạt được đến cảnh giới kết đan hậu kỳ?"  

"Đừng có mà phí lời, Tô Thanh Y, Tô Chiến Long, Tô Bất Phàm, ra tay đi!"  

"Tiểu sư muội, em cũng lên đi, võ tôn hậu kỳ, tương đương với kết đan hậu kỳ rồi."  

"Bốn người các em đánh nhau với anh ta, anh ở bên quan sát anh ta, phòng ngừa anh ta trở lại cột ánh sáng phía dưới!"  

Tây Môn Phong Vân không thèm để ý đến Lục Quân Đình, lạnh lùng dặn dò nói.  

"Vâng, đại sư huynh!"  

Tô Phù Dung, Tô Thanh Y, Tô Chiến Long, Tô Bất Phàm, bốn người nghe vậy, không hề chần chừ, cùng xông về phía Lục Quân Đình.  

"Hừ!"  

"Bốn tên kết đan hậu kỳ thì sao chứ, số lượng vĩnh viễn cũng không thay đổi được chất lượng, các người chắc chắn không phải là đối thủ của bản tôn!"  

Lục Quân Đình hừ lạnh một tiếng, sau đó điều động linh khí, chủ động nghênh chiến.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Cứ như vậy, năm người xông vào đánh nhau, chân khí linh khí giăng ra khắp nơi, thanh thế ngập trời.  

Người của gia tộc Tây Môn ở xung quanh quan sát, có không ít người bị liên lụy tới, thây phơi khắp nơi.  

"Tôi làm chủ của núi Côn Luân đến nay, chưa bao giờ thu nhận bất kỳ người nào, mấy người này đều là tai mắt của ba cổ tộc Đông Phương, Đoan Mộc, Hạ Hầu sai đến, chết cũng chưa hết tội."  

Tây Môn Phong Vân giọng điệu bình thản nhìn nói, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự sống chết mấy người này.  

Lúc này.  

Tây Môn Phong Vân nhìn sang Tô Thương, khẽ cười nói: "Tiểu thiếu gia, cậu nhất định rất hiếu kỳ nhỉ, tại sao Tô Thanh Y bọn họ có thể không chút kiêng kị gì mà đặt chân được cảnh giới kết đan đúng không?"  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, sau đó mỉm cười nói: "Nhưng mà bây giờ, tôi hết tò mò rồi."  

Vừa nói, Tô Thương vừa nhìn vào giữa không trung, những nghi ngờ ở trong lòng anh đã được cởi bỏ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.