Chương trước
Chương sau
“Không ngờ là hai người vừa mới trở nên mạnh hơn mà đã lập tức che giấu hơi thở đến rình trộm tôi, sớm biết như vậy, lúc chiều tôi nên dành toàn bộ cơ hội này cho thuộc hạ của tôi, bọn họ chắc chắn sẽ không…”  

Tô Thương đang nói thì phía sau bụi cỏ lại có một bóng dáng khác đi ra, đó là… Đoàn Khánh Sinh.  



“Chủ… Chủ nhân.” Đoàn Khánh Sinh quỳ một gối xuống đất, xấu hổ chào hỏi Tô Thương.  

“Tôi cmn.” Tô Thương không nhịn được chửi tục: “Tại sao ông cũng ở đây?”  

“Tôi…”  



Đoàn Khánh Sinh nhỏ giọng giải thích: “Tôi thấy nhóm người Thạch sơn chủ bọn họ đều đến, cho nên tôi đã…”  

“Ông thật thích góp vui đấy!”  

Tô Thương mắng một câu.  

Mặc dù anh đã ràng buộc linh hồn với Đoàn Khánh Sinh, nhưng mà chỉ khi nào anh muốn tìm Đoàn Khánh Sinh thì anh mới có thể cảm nhận được vị trí của đối phương.  

Nếu Đoàn Khánh Sinh xuất hiện trong phạm vi nhất định thì Tô Thương sẽ nhận được nhắc nhở.  

Nhưng vừa rồi Tô Thương đang bận làm loạn với Thiên Sơn Tuyết, sau đó Lâm Uyên xuất hiện, anh làm gì còn thời gian đi cảm nhận vị trí của Đoàn Khánh Sinh.  

“Phẩm hạnh của đám hậu bối các người thật không đứng đắn, dám làm những chuyện mất mặt khiến danh dự bị tổn hại, hừ, các người không nên làm như vậy!”  

Đây là giọng nói của Thạch Hạo Hãn.  

Thạch Hạo Hãn cũng đến, thậm chí ông ta còn đến khá sớm, chỉ là do ông ta ẩn núp tương đối tốt.  

Lúc này, khi nghe thấy Đoàn Khánh Sinh cũng khai ông ta ra thì ông ta lập tức đứng ngồi không yên, vì thế ông ta đã đứng lên.  

Đồng thời.  

Thạch Hạo Hãn vừa lên tiếng đã đứng ở điểm cao nhất của đạo đức, mặt không đổi sắc, tim không đập, hợp tình hợp nghĩa dạy dỗ đám hậu bối ở hiện trường.  

“Ông nói rất hay!”  

Những lời này xuất phát từ trong tâm của Tô Thương, Tô Thương vui vẻ phụ họa nói: “Mấy người đã thấy chưa, đây mới là khí phách của trưởng bối, mấy người nên học… Chờ một chút.”  

Đang nói thì Tô Thương bỗng nhiên ý thức được chỗ nào không đúng, sau khi anh phản ứng lại thì khuôn mặt lập tức đen lại: “Thạch Hạo Hãn, chính ông cũng nhìn trộm, sao ông còn không biết xấu hổ mà đi dạy dỗ người khác vậy?”  

Mặc dù mối quan hệ của Tô Thương và Thạch Hạo Hãn đã được xoa dịu, nhưng dù sao Tô Thương cũng hận Thạch Hạo Hãn lâu như vậy, cho nên anh cũng không hề đổi cách gọi ông ta thành ông ngoại.  

“Khụ.”  

Thạch Hạo Hãn thấy vậy thì khuôn mặt già đỏ lên, sau đó chuyển đề tài: “Tô Thương, những chuyện này thì nói sau đi, trước tiên chúng ta phải giải quyết lão độc vật.”  

“Đúng vậy, em họ, ông nội nói rất đúng, lão độc vật này dường như rất mạnh!” Thạch Cửu Thiên đồng ý nói.  

Những người khác ở hiện trường cũng giống như vậy, tất cả ánh mắt đều rơi trên cơ thể Tô Ma.  

Tô Thương đương nhiên không thể nói thêm cái gì nữa, anh lui sang một bên, giao sân nhà cho bọn họ.  

Không còn cách nào, Tô Thương của bây giờ có một sự chênh lệch tương đối lớn với bọn họ, anh chỉ có thể đứng ở một bên quan sát trận chiến.  

“Ha hả, tất cả đều là cảnh giới Võ Tôn à, thú vị, tôi đang muốn biết thêm về hệ thống cảnh giới mới của giới cổ võ, các người cùng lên đi!”  

Lâm Uyên không hề sợ hãi chút nào, vẻ mặt ông ta khinh thường nhìn đám người Thạch Hạo Hãn… 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.