Tô Thương nghe cậu ấy nói như vậy thì sắc mặt lập tức tối sầm lại, anh nhịn không được nói: “Ba người các cậu dám rình trộm ông đây sao!”
“Vương đại thiếu gia, anh họ cả của tôi và anh Mộ Cổ đã đặt chân vào cảnh giới Võ Tôn, tôi chỉ hơi không chú ý là đã không thể phát hiện được khí tức của bọn họ thì không tính, còn cậu thì làm sao cậu có thể che dấu được hơi thở?” Tô Thương bỗng nhiên tò mò hỏi.
“Hì hì, cậu cho rằng tôi ăn chay sao, cánh tay thượng cổ của tôi rất lợi hại đấy.”
Vương Phú Quý đắc ý cười nói: “Che giấu khí tức thôi mà, với tôi mà nói thì nó rất dễ dàng.”
“Tô đại thiếu gia, không thể không nói, vừa rồi cậu thật sự quá tệ, tốc độ thật chậm, tôi còn tưởng cậu sẽ cùng chị dâu nhỏ lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường đấy.”
Vương Phú Quý có hơi thất vọng nói: “Ai, uổng công tôi mong chờ một lúc lâu, thật đáng tiếc.”
Thiên Sơn Tuyết nghe vậy thì khuôn mặt ngọc ngà xinh đẹp hơi đỏ lên.
“Bỏ đi!”
Ngược lại Tô Thương hùng hổ nói: “Nếu tôi biết trước thì tôi đã cho cậu một đạp rồi, xem cậu làm sao còn đắc ý như vậy.”
“Còn có hai người các anh, anh họ cả, anh Mộ Cổ, hai người nghĩ gì mà học thói xấu theo Vương Phú Quý chứ.”
“Tô đại thiếu gia, trời đất chứng giám, chuyện này là anh họ cả xúi giục, tôi chỉ là tòng phạm.”
Vương Phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200483/chuong-1437.html