"Ông câm miệng lại!"
Hạ Hầu Ấn hung tợn trừng mắt nhìn Tây Phương Lượng một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm dì Phù và Thiên Niên Sát.
"Được rồi, anh Hạ Hầu hãy nén đau buồn, mọi người không cần giấu nghề đâu."
Đông Phương Diệu an ủi Hạ Hầu Ấn trước, ngay sau đó nói: "Theo tôi được biết, mấy ông đều có con át chủ bài, bây giờ đã đến lúc dùng đến rồi."
"Mấy ông cũng nhận ra được, nếu như cứ tiếp tục giấu nghề thì e là thật sự sẽ không đánh bại được Đoàn Khánh Minh này đâu."
Đông Phương Diệu nhắc nhở: "Hơn nữa, hai người Phù Dung và Thiên Niên Sát cũng sắp qua đây rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
"Ừm."
Hạ Hầu Ấn gật đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi mang bảo vật Mộc Dương Tán của nhà họ Hạ Hầu đến đây, có nó thì thực lực của tôi tăng lên ít nhất là gấp đôi trong khoảng thời gian, có lẽ mạnh cỡ Nam Cung tiền bối."
"Nhưng mà, lực phản phệ của Mộc Dương Tán quá mạnh, e là sau khi dùng xong thì tôi phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm mới được."
Hạ Hầu Ấn nghiêm mặt nói: "Nhưng để ngăn cản được cổ võ cải cách, tôi sẽ không tiếc đâu!"
Dứt lời, Hạ Hầu Ấn tâm niệm vừa động, một chiếc ô gỗ giấy dầu phong cách cổ xưa, thoáng chốc hiện lên từ trong cơ thể ông ta.
Ngay sau đó.
Hạ Hầu Ấn giơ cánh tay lên, cầm lấy Mộc Dương Tán, toàn bộ khí tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200428/chuong-1382.html