Chương trước
Chương sau


Nếu như bọn họ dùng đến con át chủ bài, thì đương nhiên A Ly sẽ không giấu nghề nữa, mà sẽ lùi về sau một bước để đánh trả đối phương, có lẽ có thể tranh thủ được một cơ hội.  

Cứ như vậy, ba người đánh nhau giữa không trung, linh khí ở hiện trường bùng nổ, tình hình hoành tráng.  



"Anh cả, chúng ta ra tay không?" Lúc này, bên cạnh đại điện, Đoàn Khánh Sinh dò hỏi.  

Đoàn Khánh Minh do dự một lát, sau đó đưa ra quyết định: "Cô A Ly đã xông lên rồi, chúng ta cũng không cần phải đứng xem kịch nữa, cũng nên báo đáp cậu  chủ rồi."  

"Được!"  



Đoàn Khánh Sinh gật đầu, sau đó hỏi: "Anh cả, theo ý của anh thì chúng ta tham gia vào trận chiến nào trong hai trận chiến này vậy?"  

"Trong trận chiến của Nam Cung Dận, Đoan Mộc Vô Ưu và cô A Ly, thực lực của ba người quá mạnh, bọn họ chiến đấu thì tôi có thể nhúng tay vào, nhưng các cậu thì lại không được."  

Đoàn Khánh Minh nói tiếp: "Bây giờ xem ra, cô A Ly vẫn còn chịu đựng được, không cần chúng ta hỗ trợ. Như vậy đi, chúng ta giúp Phù Dung tiền bối và Thiên Niên Sát tiền bối trước, xóa sổ hết những tên Trúc Cơ đỉnh phong kia!"  

"Được!"  

Anh cả đã mở miệng thì bốn anh em nhà họ Đoàn còn lại đương nhiên sẽ không có ý kiến.  

Thế cho nên.  

Đoàn Khánh Minh lập tức dẫn đầu anh em của mình tham gia vào trận hỗn chiến của nhóm người dì Phù và Thiên Niên Sát.  

Ban đầu.  

Sau khi đám người Đông Phương Diệu, Tây Phương Lượng, Hạ Hầu Ấn tham gia vào thì dì Phù và Thiên Niên Sát đã không chiếm được ưu thế, thậm chí còn đang gắng gượng chống đỡ.  

Thế nhưng, năm anh em nhà họ Đoàn vừa ra tay, chỉ trong chớp mắt cục diện đã được đảo ngược lại.  

Một nhóm bảy người bao gồm dì Phù, Thiên Niên Sát và năm anh em nhà họ Đoàn đè ép ba bốn mươi tên Trúc Cơ đỉnh phong.  

"Đoàn Khánh Minh!"  

Lúc này, Tây Phương Lượng vừa đánh nhau với Đoàn Khánh Minh, vừa nói: "Tôi đã chú ý ông từ lâu, nhưng khí tức trên người ông lại lớn mạnh đến mức khiến cho tôi không dám thừa nhận, không ngờ tới thật sự là ông!"  

"Là tôi." Đoàn Khánh Minh bình thản nói.  

"Mấy năm trước lúc gặp ông, ông chỉ mới bước vào Võ Thần đỉnh phong, sao bây giờ lại mạnh như vậy?"  

Tây Phương Lượng ngạc nhiên nói: "Với cả bốn anh em của ông, tất cả bọn họ đã đặt chân lên Võ Thần đỉnh phong từ khi nào vậy, tại sao không báo cáo với nhà họ Tây!"  

"Ha ha, e rằng ông vẫn chưa biết, tôi đã làm phản nhà họ Tây, bây giờ ông chủ của năm anh em chúng là con cháu nhà họ Tô, Tô Thương."  

"Làm phản nhà họ Tây, các ông không muốn sống rồi ư!" Tây Phương Lượng uy hiếp nói.  

"Chuyện này không cần ông quan tâm."  

Đoàn Khánh Minh vuốt chòm râu, giọng điệu bình thản nói: "Tây Phương Lượng, chắc hẳn ông đã nhìn ra được tình hình lúc này."  

"Năm anh em chúng tôi tham gia chiến đấu, chắc chắn chút người của thập đại cổ tộc sẽ không xông vào đại điện được đâu, nếu cứ đánh tiếp, tất cả người cổ tộc đang có mặt đều sẽ bỏ mạng ở đây, tin tôi đi, tôi có năng lực này!"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.