Một đám người cảm xúc kích động, ánh mắt như lửa rực, hưng phấn nhìn Tô Thương.
Toàn thắng!
Chuyện này quá phấn chấn lòng người mà.
Mấy trụ cột ngồi phía trên cao, hai mặt nhìn nhau, không ai ngờ được, Tô Thương thế mà lại thắng.
"Thú vị lắm."
Tây Môn Phong Vân ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt nở nụ cười nhìn Tô Thương, không biết đang suy nghĩ gì.
"Ha ha, Tô thiếu gia, tốt tốt tốt, làm tốt lắm!" Trương Thiên Lôi tính cách ngay thẳng, trực tiếp đứng lên, vỗ tay khen hay.
"Anh Trương, bây giờ gọi Tô thiếu gia, có chút không thích hợp đó nha."
Vương Trọng Vân bên cạnh khẽ cười nói: "Tô Thương lấy được vị trí số 1 ở đại hội võ thuật trăm tông phái, đã là minh chủ giới luyện võ rồi."
"Ha ha, đúng đúng đúng, sao tôi lại quên mất chuyện này được chứ, Tô minh chủ, là Tô minh chủ."
Trương Thiên Lôi một tay vỗ vào trống lớn da thú, cười nói: "Tô Thương làm minh chủ, nhà họ Trương của thành Phượng Dương giơ hai tay đồng ý."
"Ông chủ Tây Môn."
Vương Trọng Vân nhìn về phía Tây Môn Phong Vân, cười nói: "Anh Phong Vân, đối với chuyện Tô Thương làm minh chủ này, anh có đồng ý không?"
"Đây là chuyện mà hơn một trăm năm trước vị kia đã quyết định, tôi không đồng ý có tác dụng gì không?"
Tây Môn Phong Vân khẽ cười nói: "Vị trí minh chủ, cho cậu ta cũng được, chỉ là hư danh mà thôi."
Lời này có ý tứ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200405/chuong-1359.html