Chương trước
Chương sau


Thứ nhất là Tô Thương không còn linh thạch nữa, vừa rồi lúc thăng cấp Trúc cơ vừa khéo đã dùng hết tất cả linh thạch.  

Mà để đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, ít nhất cần đến mấy vạn viên đá năng lượng, Tô Thương đột phá không nổi.  



Về phần hai viên tinh thạch Thái Sơn lấy từ chỗ anh họ thì Tô Thương không có hấp thu, linh thạch thượng phẩm có thể khôi phục linh khí một cách nhanh chóng, có lẽ sau này sẽ có công dụng lớn hơn.  

Hơn nữa, bản thân tu luyện lại từ đầu, điều quan trọng nhất chính là khiêm tốn và giữ bình tĩnh.  



Luyện Khí và Trúc Cơ giống như xây nhà phải làm nền móng vậy, chỉ khi có căn cơ vững chắc, thì thành tựu sau này mới có thể cao hơn được.  

"Anh tên Đông Dương Minh Nhật đúng không."  

Tô Thương nhìn về phía Đông Phương Minh Nhật, sau đó nói: "Thái độ của anh cũng không tệ, nói cho anh biết cũng không có vấn đề gì, tôi hết linh thạch rồi."  

"Anh cho rằng tất cả người tu chân đều giống cổ tộc các anh cướp đoạt, vơ vét khắp các ngọn núi xung quanh, tích góp được một lượng lớn linh thạch sao?"  

Tô Thương nở nụ cười, sau đó nói tiếp: "Đông Phương Minh Nhật, anh đến từ một trong thập đại cổ tộc, lời nói có sức ảnh hưởng như vậy, chắc hẳn anh rất giàu có đúng không, không bằng anh tiếp tế tôi một chút linh thạch đi ha?"  

"Tôi cũng không cần nhiều lắm đâu, anh cứ cho tôi đại một trăm tám mươi ngàn là được, tôi không chê ít đâu."  

"Một trăm tám mươi ngàn..."  

Đông Phương Minh Nhật cười khổ nói: "Cậu Tô, cậu nói vậy là đòi hỏi nhiều rồi đấy, linh thạch của cổ tộc không nhiều như cậu tưởng tượng đâu."  

"Chậc, nhỏ mọn, anh nhỏ mọn như thế sau này nhất định khó mà làm được việc lớn."  

Tô Thương ghét bỏ nhìn Đông Phương Minh Nhật một cái, sau đó thúc giục nói: "Đến đây đi, bắt đầu so tài mau lên, tôi vẫn đang chờ bắt đầu cải cách cổ võ đây."  

"Cậu Tô, cậu chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nếu như chúng tôi cùng nhau xông lên như thế thì bị coi là bắt nạt người khác rồi."  

Đông Phương Minh Nhật suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vẫn nên làm theo lời tôi nói lúc nãy, tôi sẽ cử ra một người so tài với cậu."  

"Đông Phương Minh Nhật, để tôi so tài đi!"  

Hạ Hầu Kiệt bước lên phía trước một bước, hung hăng nhìn Tô Thương một cái, chủ động xin đi đánh giặc nói: "Tên nhóc này quá ngạo mạn, tôi đã sớm không vừa mắt với cậu ra rồi, hôm nay không xé rách miệng cậu ta không được mà!"  

"Không được."  

"Anh là Trúc Cơ hậu kỳ, có sự chênh lệch khá lớn so với cậu Tô, cho dù có thắng cũng không vẻ vang gì đâu."  

Đông Phương Minh Nhật lắc đầu, sau đó nhìn về phía một thanh niên cổ tộc ở đằng sau, rồi nói: "Văn Nhân Dật, cậu là Trúc Cơ trung kỳ, cậu đến xin cậu Tô chỉ dạy vài chiêu đi nhé."  

"Nhớ kỹ là đừng ra tay quá tàn độc, cũng đừng ra tay giết chết, dạy dỗ cậu ta một trận là được rồi."  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.