Chương trước
Chương sau


Quân Vô Ưu lộ ra một nụ cười, sau khi uống thêm một ngụm rượu nữa, liền khẽ cười nói: "Vì thế, tôi bây giờ gọi là Quân Vô Ưu, Quân Vô Ưu núi Lão Quân."  

"Hừm!"  



Tây Môn Hổ Tiếu hừ lạnh một tiếng, tất nhiên hiểu ý của Quân Vô Ưu rồi.  



Nếu làm Đoan Mộc Vô Ưu, thì giờ phút này anh ta không thể xuất hiện tại lôi đài, không thể tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái.  

Nhưng nếu làm Quân Vô Ưu, thì anh ta hoàn toàn có tư cách này.  

"Quân Vô Ưu."  

Lúc này, Tây Môn Phong Vân ngồi phía trên cao nhìn vào Quân Vô Ưu, mở miệng nói: "Cậu lấy thân phận là thiên tài của núi Lão Quân tham gia đại hội võ thuật, tuổi tác lại phù hợp, không có gì đáng trách."  

"Có điều, có thể tôi cho tôi biết, đã là thiên tài số một số hai của Thập đại cổ tộc rồi, thì cậu đến đây tham gia đại hội võ thuật là có mục đích gì chứ?"  

"Ông chủ Tây Môn."   

Quân Vô Ưu đón nhận ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, lộ ra một vẻ tôn kính hiếm thấy, khách khí nói: "Gia tộc Đoan Mộc chúng tôi, chỉ là muốn chứng kiến giới luyện võ biến đổi mà thôi, mong ông chủ Tây Môn cứ thoải mái tinh thần, gia tộc Đoan Mộc tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của giới luyện võ."  

"Còn về tôi hả, ha ha, lâu lắm rồi không đánh nhau với người đồng trang lứa, chỉ là hoạt động chút gân cốt mà thôi."  

Quân Vô Ưu nói tiếp: "Vốn dĩ tôi định chỉ lên đấu một trận rồi sẽ chủ động thua người khác, rồi ẩn trong đám người, để thần không biết quỷ không hay mà đứng xem kịch."  

"Có điều, không ngờ rằng trong đại hội võ thuật lại xuất hiện bán Trúc cơ."  

Quân Vô Ưu thoải mái cười nói: "Tôi nhất thời ngứa ngáy chịu không được, liền tranh thủ tranh tài, định mở mang kiến thức một chút với thiên tài giới luyện võ mà thôi."  

Trúc cơ trong miệng anh ta, cũng chính là Lão Độc Vật.  

"Thì ra là thế."  

Tây Môn Phong Vân gật gật đầu, vội nói tiếp: "Cậu cảm thấy mình có mấy phần thắng, sau khi thắng lại muốn làm gì nữa, chẳng lẽ lại muốn làm minh chủ giới luyện võ sao?"  

"Tôi không có hứng thú với vị trí này."  

Quân Vô Ưu lắc đầu, sau đó uống một ngụm rượu, cười nói: "Xin ông chủ Tây Môn cứ yên tâm, tôi sẽ không bước vào chung kết đâu, bất kể thắng thua, tôi đánh thêm một trận nữa thì sẽ rời khỏi, có điều, xác suất tôi thua lại không lớn đâu, ha ha."  

"Được."  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.