Chương trước
Chương sau
Hối hận!  

Giờ này phút này, Tây Môn Hổ Tiếu trong lòng cực kỳ hối hận, biểu cảm cực kỳ phức tạp, giống như ăn phải một đống ph*n vậy.  



Nếu như đối thủ nhà Đỗ Phi Dương nhà họ Đỗ ở Thâm Thành, anh ta còn có sức đánh một trận.  

Nếu đánh nhau thật, thì với thực lực của Đỗ Phi Dương, Tây Môn Hổ Tiếu nắm chắc một nửa phần thắng trong tay.  



Nhưng bây giờ, đối thủ đổi thành Quân Vô Ưu, cái đồ đáng chết đã che giấu thực lực này, khiến Tây Môn Hổ Tiếu thật sự tuyệt vọng.  

Dù là bây giờ anh ta không bị thương nặng, vẫn có khả năng đánh trả, nhưng lại không muốn đánh nữa.  

Bởi vì Quân Vô Ưu là bán Trúc cơ, mà thông qua trận đánh nhau lúc nãy, rõ ràng là mạnh hơn mình.  

Nếu tiếp tục đánh nữa, chính mình sẽ càng thêm mất mặt, điểm này thì Tây Môn Hổ Tiếu cực kỳ rõ ràng.  

Vì thế, anh ta nhận mình thua, chủ động từ bỏ.  

"Cái gọi là Hỗn nguyên thần công. chỉ là biến hóa từ Hỗn nguyên chưởng mà thôi, anh chắc chắn không phải là đối thủ của tôi." Lúc này, Quân Vô Ưu uống một ngụm rượu, khẽ cười nói.  

Tây Môn Hổ Tiếu biểu cảm cực kỳ phức tạp, ánh mắt nhìn chăm chú Quân Vô Ưu, giọng điệu lạnh lùng nói: "Rốt cuộc anh là ai, sao tôi lại không nhớ núi Lão Quân có loại thiên tài như anh được chứ!"  

"Ha ha, Thập đại cổ tộc, gia tộc Đoan Mộc, tôi tên là Đoan Mộc Vô Ưu." Quân Vô Ưu cười đáp lại.  

"Cái gì, Thập đại cổ tộc, anh ta là người của Thập đại cổ tộc!"  

"Thập đại cổ tộc không phải bị cấm xuất thế rồi hay sao, hơn một trăm năm, chưa từng nghe đến tin tức của họ, bây giờ sao lại tái xuất giang hồ rồi chứ."  

"Nghe nói thời gian Thập đại cổ tộc bị hạn chế, chỉ trong một thời hạn nhất định mà thôi, chắc chắn là thời gian đó đã trôi qua rồi."  

"Người của Thập đại cổ tộc, toàn bộ đều là người tu chân, bọn họ chắc chắn không đồng ý nhìn thấy giới luyện võ biến đổi, chắc chắn sẽ đến ngăn cản thôi."  

"Quân Vô Ưu tới, không phải Thập đại cổ tộc cũng có lão quái vật cùng đi tới đó chứ."  

"Trước khi Tô Vô Kỵ mạnh lên, giới luyện võ vẫn luôn bị khống chế bởi Thập đại cổ tộc, dù là tông phái mạnh mẽ tới đâu, cũng phải khúm núm trước Thập đại cổ tộc, nhớ lại những năm bị Cổ tộc làm cho sợ hãi, tôi đến giờ còn cảm thấy như đang ở trước mắt mình đây."  

"Aiya, Thập đại cổ tộc quá cường đại rồi, tôi nhớ trên sách có ghi chép một sự kiện, khoảng mấy trăm năm, Cổ tộc chỉ cần phái ra một tên đệ tử trẻ tuổi, thì đã có thể đến giới luyện võ làm mưa làm gió rồi, dù là trắng trợn cướp đoạt các cô gái của những ngọn núi nổi tiếng, đối phương cũng không dám phản kháng, chỉ có thể thuận theo, nếu không thì sẽ có tai họa diệt môn."  

"Thập đại cổ tộc xuất hiện, chỉ sợ giới luyện võ sẽ không dễ dàng thực hiện biến đổi như vậy được đâu."  

...  

Đông đảo người xem bên dưới lôi đài, bình luận ầm ĩ, tất cả mọi người đều nhìn ánh mắt về phía Quân Vô Ưu, ai nấy tràn đầy kiêng kỵ.  

"Anh là người của Cổ tộc!"  

Tây Môn Hổ Tiếu giật nảy mình, sau đó cắn răng nói: "Người Cổ tộc, bây giờ còn có thể nhập thế rồi sao?"  

"Không thể."  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.