"Ừm."
Tô Thương gật gật đầu, cũng đoán tới đoán lui, chi bằng trực tiếp hỏi Tây Môn phong Vân.
Ngược lại, sau khi mình Trúc cơ, sẽ ra tay với Tây Môn phong Vân, sau khi đánh bại Tây Môn phong Vân, có gì mà không hỏi ra được chứ?
"Từ Ngọc Phong, ông nói cặn kẽ như vậy, xem ra năm đó trong số những Võ thần lục địa muốn ra tay với cha tôi, có ông hả." Bỗng nhiên, Tô Thương cười lạnh nói.
"Tôi, Tô thiếu gia..."
Từ Ngọc Phong kinh sợ nói: "Tôi thật sự đã biết sai rồi, xin Tô thiếu gia hãy xem tôi đã trả lời câu hỏi của cậu thành thật như vậy, mà cho tôi một cơ hội mới, từ nay về sau, trên dưới núi Phú Xuân, nguyện xem Tô thiếu gia như Thiên Lôi mà tùy ý sai đâu đánh đó."
"Ha ha!"
"Có thể!"
Tô Thương cúi đầu, nhìn xuống Từ Ngọc Phong đang quỳ xuống đất, sau đó liền ngưng kết ra một phần khế ước linh hồn, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lấy ra một giọt máu, ký khế ước chủ tớ với tôi, tôi sẽ tha cho ông không chết!"
"Cái này...được!"
Liên quan đến thủ đoạn của người tu chân, Từ Ngọc Phong đã từng nghe qua, tất nhiên biết khế ước linh hồn là gì.
Sau vài giây do dự, cuối cùng khẽ cắn môi, đem máu trên đầu ngón tay của mình, nhỏ lên trên khế ước...
Sau một giây.
Linh hồn khế ước được ký kết, đường đường là một ông chủ của một núi, Võ thần hậu kỳ Từ Ngọc Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200295/chuong-1249.html