Chương trước
Chương sau


Võ công của vùng núi nơi thâm sâu vân vụ hơi đặc biệt, cũng không ỷ vào chân khí, sương độc quanh người được nuôi dưỡng từ nhỏ, luôn luôn ở bên cạnh mình.  

Cho nên dù ông ta có xua hết chân khí trên người đi thì vẫn có thể sử dụng sương độc để tấn công.  



Sương độc của Tuyệt Tuyệt Tử được nuôi dưỡng mấy trăm năm, đương nhiên không phải thứ mà Mặc Đao có thể sánh ngang, cho nên hôm trước mới đánh bại được Mặc Đao.  

Nhưng bởi vì không có chân khí nên uy lực của sương độc đã giảm bớt rất nhiều, không có cách nào đánh đồng với kẻ mạnh thực thụ.  



Đừng nói là Lục Địa Võ Thần, nếu chỉ sử dụng sương độc, chỉ sợ Thần Tông đỉnh phong cũng có thể đánh bại được ông ta.  

Nhưng sương độc lại thừa sức để đánh với đám thiên tài tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái.  

Nếu Thạch Cửu Thiên không cần Thái Sơn Thần Công, Lâm Uyên tin rằng chưa đến năm mươi chiêu sẽ có thể đánh bại được Thạch Cửu Thiên.  

Lúc này.  

Trong mấy ông lớn ngồi trên cao đã có người khám phá ra thân phận của Lão Độc Vật.  

"Không ngờ Tuyệt Tuyệt Tử lại đăng ký tham gia Hội võ trăm tông, không phải Lão Độc Vật này đang bắt nạt các thanh niên thiên tài sao?" Vương Trọng Vân cắn răng nói.  

"A Di Đà Phật, trên người Tuyệt Tuyệt Tử đã không còn chân khí dao động nữa, bây giờ ông ta là người tu chân." Viên Thông trụ trì bên cạnh nói.  

"Người tu chân?"  

Vương Trọng Vân nghi ngờ nói: "Thế mà ông ta lại từ bỏ tu vi Võ Thần… Khoan đã, ông ta lấy được công pháp tu chân từ đâu, bây giờ đang ở cảnh giới gì?"  

"Không biết, có lẽ có thể hỏi gia chủ Tây Môn." Viên Thông trụ trì vứt câu hỏi này cho Tây Môn Phong Vân.  

"Tôi cũng không biết ông ta lấy công pháp từ đâu, nhưng bây giờ Tuyệt Tuyệt Tử đã đến bán bộ Trúc Cơ rồi."  

Tây Môn Phong Vân khẽ cười nói: "Cho dù không sử dụng chiêu thức của giới tu chân, sương độc trên người ông ta cũng không phải thứ mà Thạch Cửu Thiên có thể chống lại được, trừ khi Thạch Cửu Thiên sử dụng Thái Sơn Thần Công."  

Nói đến đây, Tây Môn Phong Vân liền quay sang nhìn Thạch Hạo Hãn, mỉm cười đầy ẩn ý rồi tiếp tục nói: "Thạch Hạo Hãn, chỉ sợ các thiên tài của vùng núi tế trời sẽ phải dừng bước ở đây rồi."  

"Hừ!"  

"Trước khi có kết quả, ai cũng có thể lên cấp được, Tây Môn Phong Vân, ông nói quá sớm rồi đấy!"  

Thạch Hạo Hãn lạnh lùng đáp lại, sau đó nhìn về phía Thạch Cửu Thiên, mở miệng nói: "Cửu Thiên, Lâm Uyên này không tầm thường, đừng giấu nghề nữa!"  

"Vâng!"  

Thạch Cửu Thiên trên lôi đài nghe thấy ông nội nhắc nhở, liền lau vết máu trên mặt đi, nhìn chằm chằm Lâm Uyên, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Thái Sơn… Thần Công!"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.