Edit: Vũ Vũ
Một người phục vụ đột nhiên xuất hiện rồi đưa cho tôi tấm thẻ phòng
Tôi sợ ngây người.
Vận may của tôi chưa bao giờ tốt như này!
Thậm chí tôi còn nghi ngờ có người lừa mình.
Tôi đến khách sạn hỏi trước, xác định thẻ phòng này thật sự không có vấn đề gì thì mới bình tĩnh lại được.
-
Tôi dọn vào phòng 888 - chính là phòng tổng thống.
Nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, còn cảm thấy mọi thứ thật không chân thật.
Trong lòng vẫn cứ lo sợ có ai gài bẫy mình.
Cứ như thế sống trong phòng tổng thống ở khách sạn mấy ngày.
Dùng cách thức trên mạng để xác nhận chỗ này không bị cài camera ẩn.
Tôi mới cảm thấy an tâm.
Lại ở thêm mấy ngày.
Lúc này tôi mới có tâm trạng suy nghĩ, nếu Phó Minh Uyên phát hiện tôi chạy trốn thì anh có đi tìm tôi không.
Tưởng tượng đến chuyện đó thôi khiến tôi chẳng dám bước nửa bước ra khỏi cửa.
Đột nhiên tôi rất nhớ Phó Nguyên.
10 năm làm bạn với hắn còn không phải hắn làm bạn với tôi sao?
Tôi rất hối hận, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện không nên thấy sắc mà quên nghĩa.
Thấy Phó Minh Uyên điểm nào cũng hợp gu tôi lại đối xử tốt với tôi như vậy, liền không đề phòng gì mà theo anh về nhà.
Hiện giờ tôi còn chẳng biết Phó Minh Uyên có ý đồ gì với mình
Có phải tôi bị anh theo dõi không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nuoi-lon-ba-tong-benh-kieu/2451937/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.