Edit: Vũ Vũ
Tôi nghi rằng Phó Nguyên sẽ không trả lời tin nhắn.
Không ngờ rằng, rất nhanh hắn đã gửi lại cho tôi một câu:
"Cô tìm tôi có việc gì?"
Trong nháy mắt, tôi lấy lại tinh thần.
Phó Nguyên vẫn là người trong nóng ngoài lạnh như vậy.
Nhìn có vẻ không dễ ở chung, thật ra trong lúc đi học, chỉ cần có người hỏi, hắn nhất định sẽ giúp, từ trước đến nay hiếm khi từ chối ai.
Tôi nghĩ nghĩ, đem chuyện Phó Minh Uyên giả mạo bạn trai để chăm sóc tôi, lại còn đưa tôi về nhà nhưng tạm thời còn chưa làm chuyện gì quá phận để kể cho hắn nghe.
Tôi hỏi: "Anh cảm thấy người đàn ông đối xử với một nữ sinh như vậy là có mục đích gì? Chẳng lẽ giống như trên mạng nói, đó là muốn nuôi tôi như thức ăn dự trữ? Có phải tôi nên đi báo cảnh sát không?"
Tin nhắn của tôi vừa gửi đi.
Phó Nguyên: "..."
Hắn rất nhanh đã trả lời lại.
"Cô có nghĩ tới khả năng rằng do người đó quá thích cô?"
Tôi nhìn đến lời này, cả kinh đến nỗi trợn to mắt.
Điện thoại cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Sao có thể chứ? Chúng tôi là người lạ mà?"
Tôi gửi xong lời này, rất lâu sau cũng không thấy Phó Nguyên nhắn lại.
-
Tôi rất buồn bực.
Người tôi nhắn tin thật sự là Phó Nguyên sao?
Sao hắn lại có vẻ không thông minh lắm nhỉ?
Vậy mà Phó Nguyên cảm thấy một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nuoi-lon-ba-tong-benh-kieu/2451936/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.