Người dịch: Tồ Đảm Đang
1. Chạng vạng
Tòa nhà cũ và hoàng hôn.
Một con đường vô cùng chật hẹp mọc ra, bị chèn ép méo mó bởi tòa kiến trúc cồng kềnh. Các ngóc ngách của tầng lầu nhỏ đến độ không chứa được hoàng hôn. Một chút ráng đỏ của cánh chim, một chút cam vàng của đám mây bồng bềnh hòa lẫn vào nhau lướt qua đã là tất cả quang cảnh có thể nhìn thấy được.
Mặt trời xuống núi, hơi thở gấp gáp dưới chân lầu giống như một mũi tên, ngột ngạt, đè nén.
...
Động tác của đối phương quá mạnh bạo, bàn tay siết chặt lấy cổ tay của Chúc Văn Ai, không đau nhưng cũng chẳng để chút cựa quậy nào.
Cậu bị ép ngẩng đầu lên, cằm và cổ hiện lên một đường cong mượt mà. Tay phải đã thoát ra khỏi được gọng kìm, chặn giữa hai người, không còn bị cưỡng ép lôi trở lại nữa.
Chúc Văn Ai mất kiểm soát run bần bật, chiếc lưỡi trơn ướt cạy răng cậu ra sau đó luồn vào.
Ban đầu chỉ là lướt nhẹ rồi thôi, nhưng từng cái chạm vào như có như không ấy nối nhau cướp mất linh hồn người khác. Không có ngôn từ nào cả, cuốn quýt lấy nhau một cách thật tự nhiên thôi.
Phong cảnh eo hẹp, ánh chiều tà ít ỏi dán từng chút một lên đường nét cơ thể của Chúc Văn Ai đã chạy mất, tiện thể dụ đi hai chú chim đang nghỉ cánh trên cây cột điện.
Chỉ là giờ đây cậu không còn thời gian rảnh để đuổi theo nữa, bàn tay đã thoát ra đặt lên vai rồi ôm cổ đối phương lại, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-noi-gio-oi-xin-dung-thoi-mat-ai-cua-toi/931297/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.