🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Để tôi biến mất khỏi nhiệm vụ này mới là đang giúp tôi đấy

Editor: Hannie

༶•୨♡୧•༶

"... Lần cuối nhận được tín hiệu liên lạc, chắc là ba ngày trước."

Trên phi thuyền, Từ Thanh Nhiên đang tìm hiểu diễn biến sự việc từ Tạ Nam Quân.

Giống như Mục Tử Vũ đã nói, Thẩm Đình Dục gánh trên vai trách nhiệm của một đại tướng, đã chủ động yêu cầu được đến tuyến phòng thủ ở một căn cứ cách 60 năm ánh sáng. Điều này cũng không có gì là vấn đề, nếu như hôm nay đổi lại là Từ Thanh Nhiên, cậu cũng sẵn lòng nhận thử thách như vậy.

Chỉ là phản ứng của Thẩm Đình Dục có hơi bất thường.

Thay vì lo lắng về độ nguy hiểm cao của nhiệm vụ, anh càng giống như đã biết trước chuyến đi này có thể xảy ra chuyện gì đó, nên theo bản năng không chịu nói thật. Từ Thanh Nhiên cũng không lo Thẩm Đình Dục sẽ dễ dàng mất mạng, chỉ là — còn nhiều điều cần nói chuyện rõ ràng với anh.

"Chính xác thì chỉ là một tín hiệu yếu ớt," Tạ Nam Quân bổ sung, "Căn cứ thu tín hiệu của họ — kể cả chiến hạm xuất phát dường như gặp vấn đề, không thể duy trì liên lạc rõ ràng với Đế quốc, chỉ có thể truyền tín hiệu để thông báo rằng họ vẫn còn sống."

Đế quốc Kian sở hữu 13 cụm thiên hà lớn hay còn gọi là những vùng mà dân chúng quen thuộc.

Nếu so với thế giới ở kiếp trước của Từ Thanh Nhiên, mỗi cụm thiên hà tương đương với một dải Ngân Hà. Trong mỗi thiên hà lại có vô số hệ mặt trời, nhưng chỉ một phần nhỏ có hành tinh phù hợp để con người sinh sống, còn lại phần lớn được sử dụng làm căn cứ quân sự, điểm phòng thủ, khu khai thác tài nguyên, hoặc trung tâm nghiên cứu khoa học,..v..v

"Cậu biết đấy, rời khỏi khu vực công khai thuộc lãnh thổ đế quốc, hệ thống liên lạc không được tiện lợi như trong nước." Tạ Nam Quân nhún vai, "Chúng ta phải dựa vào các tiền bối mạo hiểm xây dựng hệ thống này từ trước. Đạt được mức cơ bản đã là tốt rồi."

Nếu hình dung toàn bộ lãnh thổ đế quốc là một hình tròn không đều.

Một đường ranh giới vô hình bao bọc tất cả các vùng thiên hà thuộc về Kian. Vượt qua đường này trên radar, nghĩa là đã "xuất ngoại". Khoảng cách giữa các liên minh đế quốc khác được đo bằng năm ánh sáng, giữa chúng tồn tại các "khu vực công khai" không thuộc quốc gia nào.

Các đế quốc hoặc liên minh có thể xây dựng căn cứ phòng thủ trong phạm vi tối đa 500 năm ánh sáng tính từ đường ranh giới lãnh thổ của mình.

— Điều này chỉ khả thi với các đế quốc cực mạnh.

Như Kian, trong Greuel chỉ được coi là đế quốc cỡ trung-nhỏ.

Với khả năng hiện tại của Đế quốc, tuyến phòng thủ tạm thời chỉ mở rộng đến khoảng cách 100 năm ánh sáng. Tuy vậy, toàn bộ căn cứ bao quanh đế quốc cũng đã lên đến hàng ngàn, trong khi nơi mà Thẩm Đình Dục cùng đội quân đến chỉ là một số điểm đột phá của bầy quỷ.

Từ Thanh Nhiên lật xem bản đồ đánh dấu khu vực công khai mà Tạ Nam Quân đưa ra, thắc mắc: "Những căn cứ này có mã số nằm gần điểm mục tiêu hơn so với hành trình từ đế quốc. Sao không điều quân từ đó hỗ trợ?"

Dừng một chút, cậu lại nói: "Theo lý thì các căn cứ này đều có quân đội đóng giữ đúng không?"

Tạ Nam Quân khẽ cười khẩy một tiếng, lắc đầu: "Cũng phải, cậu vừa tốt nghiệp đã được điều đến Thiên Long, còn chưa kịp phổ cập cho cậu tình hình quân sự bên ngoài lãnh địa."

"Thực tế, quân lực của đế quốc Kian không dồi dào như tưởng tượng." Tạ Nam Quân nói.

"Đặc biệt là mấy thế kỷ gần đây, chúng ta đang phải đối mặt với các cuộc xâm lăng liên tục từ ngoại tộc, chiến tranh triền miên, nhân lực hao hụt không ít. Chỉ riêng các khu vực bị thiên tai trong Đế quốc đã đủ khiến người ta đau đầu rồi, nên quân số tại các căn cứ khu vực công khai rất ít ỏi."

"Chỉ ở mức đủ dùng thôi."

Những nơi như khu vực công khai, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải đủ loại tình huống bất ngờ.

Ví dụ như bị ngoại tộc tấn công, người ngoài hành tinh hoặc các quốc gia khác thậm chí là cướp biển không gian trong truyền thuyết. Nơi người dân không thể nhìn thấy, những trận chiến phòng thủ khốc liệt vẫn diễn ra hàng ngày.

Do đó, những năm gần đây đế quốc quy định: bất kể căn cứ ngoài biên giới gặp chuyện gì, đều ưu tiên điều quân từ trong đế quốc ra hỗ trợ.

"Đúng vậy, một quyết sách rất ngớ ngẩn," Tạ Nam Quân nói. "Nhưng đó là thực tế của đế quốc."

Những căn cứ ở khu vực công khai vốn dĩ không điều được bao nhiêu người, sau khi điều động đi mà không giải quyết được vấn đề, không chừng còn sẽ dẫn đến tình huống "Bảy anh em hồ lô cứu ông nội". Thế này còn chưa tính là gì, các sinh vật ngoại tộc lại vô cùng thông minh, chỉ lo chúng sẽ lần theo tuyến đường cứu viện để tìm đến những căn cứ khác mà tấn công.

Đến lúc đó tổn thất sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Từ Thanh Nhiên không bình luận gì thêm về điểm này.

Theo lời Tạ Nam Quân, khoảng ba ngày trước nơi của Thẩm Đình Dục đã không còn phát tín hiệu nữa. Sau khi mất tín hiệu 24 tiếng, đội cứu viện sẽ chuẩn bị xuất phát.

"Trước khi mất liên lạc, báo cáo từ tiền tuyến nói trạm số B33 ở vùng 60 đã thất thủ."

Tạ Nam Quân nhíu mày: "Những nhân viên làm việc đóng giữ ở đó ban đầu cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng đó cũng là vì tình hình chưa tệ đến mức đó trước khi quân đội đến. Sau đó do hệ thống của trạm điện lần lượt ngừng hoạt động, số lượng ngoại tộc tụ tập tại đó ngày càng nhiều."

"Mục tiêu lần này của chúng ta chủ yếu là cứu người."

"Khi trạm xuất hiện trong phạm vi quét radar của chiến hạm, chúng ta sẽ đánh giá tình hình dựa trên phản hồi từ radar," Tạ Nam Quân vừa nói vừa nhấc tách cà phê, làm một biểu cảm bất lực với Từ Thanh Nhiên. "Nếu số lượng thực sự quá đông, cứu xong người chúng ta sẽ rút trước."

Từ Thanh Nhiên: "Vậy căn cứ thì sao?"

Tạ Nam Quân nhấp vài ngụm cà phê, hiếm khi không trả lời ngay.

Rất lâu sau, mới nhìn chằm chằm vào đĩa ăn trống rỗng nói: "Thật ra, lần báo cáo cuối cùng trước khi mất liên lạc, tình hình nghe có vẻ không khả quan lắm."

Bày quỷ như thể đã kéo ra toàn bộ sào huyệt, Quỷ cấp cao còn nhiều hơn cả dự đoán từ dữ liệu mô phỏng.

Dù có Thẩm Đình Dục, có thể giúp đa số quân nhân nắm bắt được động hướng của Nguyên Tinh nhưng tinh thần lực của phần lớn mọi người đều không đủ để giết chết Quỷ cấp cao. Cho dù các sĩ quan cấp cao dẫn đầu đội ngũ phối hợp tác chiến, nhưng nguồn tinh thần lực của tất cả đều có giới hạn.

Không thể nào cầm cự trước số lượng đông đảo của ngoại tộc.

Tạ Nam Quân nói thật với Từ Thanh Nhiên: "Thực tế là, ngay cả khi chúng ta đến đó, e rằng cũng không thể giành lại được nơi đó."

"Đế quốc đã đưa ra kết quả đánh giá tồi tệ nhất và cũng có khả năng xảy ra nhất từ hai ngày trước."

"Nếu bầy quỷ chọn liều mạng một phen với Đế quốc, rất có thể chúng ta sẽ không giữ được tuyến đường ở khu vực công khai." Giọng điệu của Tạ Nam Quân chưa từng nặng nề đến thế, "... Thậm chí rất có thể tất cả các thiên hà của Đế quốc đều sẽ thất thủ."

Từ Thanh Nhiên ngồi trước mặt anh ta, vẫn khá bình tĩnh.

Tạ Nam Quân thì khá suy sụp: "Bây giờ hai quân đoàn tranh chấp vẫn chưa thống nhất được kết quả, bên cung điện không biết tình hình thế nào."

"Chỉ có bộ chỉ huy quân sự chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất. Đế quốc rất có thể sẽ phải nhường chỗ cho đám ma quỷ. Nhân loại chúng ta hoặc phải tiếp tục chống chọi để giữ vững mảnh đất nhỏ bé có thể dung nạp chúng ta, hoặc sẽ phải tiến hành di cư ra ngoài."

"Đây là kết quả tồi tệ nhất."

Tạ Nam Quân nói xong, nhìn Từ Thanh Nhiên.

Người sau biểu cảm không có gì khác so với lúc ăn cơm, thậm chí sau khi nghe xong cũng không có chút lo lắng nào, chỉ hỏi anh ta: "Hôm nay thịt kho tàu trong căng-tin làm rất ngon,, anh có biết thực đơn tối nay là gì không?"

Tạ Nam Quân: "..."

?

Chiến hạm hiện là phương tiện giao thông quân sự lớn nhất của đế quốc.

Tương ứng với điều đó, tốc độ di chuyển trong vũ trụ của nó cũng không thua kém gì các phương tiện bay thông thường. Từ hệ Thiên Thần xuất phát đến tuyến tấn công của bầy quỷ nhanh nhất cũng mất vài ngày.

Trong những ngày này, ngoài việc theo dõi tình hình radar, Từ Thanh Nhiên và Tạ Nam Quân tạm thời không có chuyện gì đáng lo.

Cho đến khi chiến hạm đến gần điểm đích, xung quanh bắt đầu xuất hiện ngoại tộc ngăn cản họ. Hai người phân công rõ ràng, mỗi người chỉ huy đội quân của mình tại hai đầu chiến hạm, dẫn dắt phá vỡ vòng vây để mở đường cho chiến hạm.

Sự việc phát triển bất ngờ thuận lợi.

Tạ Nam Quân vốn dĩ còn lo lắng Từ Thanh Nhiên sẽ gặp khó khăn.

—— Nhưng rốt cuộc, người gặp khó khăn lại là anh ta."

"... Cộng sự với những người tài năng như cậu và Thẩm Đình Dục thực sự rất phiền phức."

Trong văn phòng, Tạ Nam Quân tức giận ném mũ lên bàn, kéo ghế ngồi phịch xuống.

Mặt mày cau có mở một cây kẹo mút vị chanh mới, nhét vào miệng.

Từ Thanh Nhiên cũng bước vào theo, đóng cửa lại, ánh mắt mang ý cười nhìn anh ta.

Tạ Nam Quân không kiềm được mà than thở: "Tôi đúng là quá ngây thơ."

"Còn lo có người sẽ bắt nạt cậu, không chịu nghe cậu chỉ huy, trước khi bắt đầu chiến đấu điều phần lớn những thành viên thân tín nhất của mình đi hỗ trợ cậu. Kết quả bây giờ muốn điều họ về, lại còn tỏ vẻ không tình nguyện?!"

Thậm chí không cần mấy lần tác chiến.

Họ chỉ đi theo Từ Thanh Nhiên một lần đã hoàn toàn thay đổi thái độ và tâm phục khẩu phục, toàn bộ quân nhân trên chiến hạm đều khen ngợi năng lực của cậu, ngay cả các đội viên của anh ta cũng cực kỳ yêu mến cậu, chẳng buồn nghĩ đến việc quay lại!

Từ Thanh Nhiên khoanh tay tựa vào cạnh cửa, cười nhẹ: "Họ đang trêu anh đấy."

"Toàn là những người không nói thật trước mặt anh. Nhưng khi nói chuyện với tôi, họ ngày nào cũng khen anh cả."

Tạ Nam Quân nghe vậy, vẻ mặt mới tốt hơn một chút.

Ho khan vài tiếng, giọng điệu vẫn nghiêm túc: "Tôi là đội trưởng của họ, họ khen tôi không phải là đương nhiên sao?"

Từ Thanh Nhiên mỉm cười.

Cậu không ngồi xuống, nghỉ ngơi tại chỗ vài phút, rồi nói với Tạ Nam Quân: "Chúng ta sắp đến nơi rồi đúng không? Tôi đi xử lý một số việc, nửa tiếng nữa quay lại chuẩn bị hạ cánh."

Tạ Nam Quân thấy cậu nói rồi định rời đi, hỏi: "Cậu lại định quay về phi cơ à?"

Từ Thanh Nhiên không phủ nhận.

Anh ta rất nghi hoặc: "Có một chuyện tôi tò mò đã lâu rồi."

"Bạch Khuyển không phải ở bên ngoài sao? Sao hệ thống trong phi cơ của cậu sao không tắt hẳ? Thậm chí còn ba ngày hai buổi phải quay về, không phải cậu đang giấu người tình đấy chứ?"

Anh ta càng nói càng nghiêm túc: "Trước đại sự, cậu đừng để tình ái làm phân tán tâm trí!"

Từ Thanh Nhiên nhướng mày: "Giấu thì đúng là có giấu, nhưng giấu không phải thứ tốt đẹp gì."

Ánh mắt cậu thoáng tia sắc bén, chợt nhớ đến mối hiềm khích giữa Tạ Nam Quân và Mục Tử Vũ nên mời anh ta: "Anh tò mò thế, chi bằng đi cùng tôi?"

Tạ Nam Quân là người không ngồi yên được.

Nghe lời đề nghị này, giả vờ do dự một giây rồi đồng ý ngay.

"... Từ Thanh Nhiên, cậu điên rồi phải không?!"

Nhưng đến khi Tạ Nam Quân thực sự lên phi cơ của Từ Thanh Nhiên, lập tức đã hối hận.

Tên điên Từ Thanh Nhiên này lại dám làm việc mà năm xưa anh chỉ dám nghĩ nhưng không dám thực hiện — không phải, cậu ta lấy đâu ra gan mà dám làm vậy chứ?!  Đó là Đại vương tử của Đế quốc, cậu ta biến người ta thành bộ dạng quỷ quái này?!

"Tôi thấy tinh thần mình vẫn ổn, cảm ơn sự quan tâm."

Từ Thanh Nhiên thản nhiên đáp, còn hỏi anh: "Chẳng phải anh luôn muốn đánh Mục Tử Nguyệt sao? Bây giờ tôi cho anh cơ hội, qua cơ hội này sẽ không còn lần sau đâu,  muốn thử không hửm?"

Tạ Nam Quân: "..."

Nửa tiếng sau —

Chỉ huy quan hai quân đoàn cùng xuống khỏi phi cơ.

Hiệu quả cách âm trong phi cơ rất tốt, nhân viên làm việc xung quanh tưởng họ chỉ lên đó nghỉ ngơi bàn chuyện chính sự, không phát hiện ra điều gì bất thường, còn cung kính chào hỏi họ.

Chỉ có quần áo trên người Tạ Nam Quân có thêm một vài nếp nhăn khó phát hiện.

Vẻ mặt, rất thỏa mãn.

— Cuối cùng đã hiểu tại sao Từ Thanh Nhiên thích nổi điên rồi.

Cái này quả thực sướng bỏ mẹ ra!

Trong vô thức, chiến hạm đã tiến vào khu vực cách 60 năm ánh sáng, thuộc vùng của trạm B33.

Hai hàng chiến cơ phía trước đồng loạt mở đường cho chiến hạm.

Trên màn hình radar ở bảng điều khiển chính, thông tin về mục tiêu đã hiện ra, đang quét các sinh vật sống tại đó.

Kết quả dữ liệu, không mấy khả quan.

Từ Thanh Nhiên một mình đứng trước màn hình, nhìn chằm chằm vào các điểm sáng và vùng màu khác nhau trên đó suy tư.

Còn Tạ Nam Quân đứng không xa phía sau, cùng các lãnh đạo thảo luận kế hoạch tiếp theo.

Màu sắc trong biểu đồ dữ liệu đại diện cho các sinh vật ngoại tộc khác nhau.

Ngoài màu đỏ chiếm tỷ lệ lớn nhất được xác định là bầy quỷ, các màu sắc khác tạm thời chưa rõ là tộc loại gì, nhưng dự đoán là các chủng tộc thường gặp xung quanh đế quốc.

Trạm phòng thủ và căn cứ được xây dựng trên hành tinh.

Chủ yếu là hành tinh lớn nhất, còn hai bên là các hành tinh nhỏ hơn, giống như chuỗi hạt kết nối. Trên các hành tinh nhỏ này cũng có trạm phòng thủ.

Ngoài vài hành tinh ở rìa, phần lớn đã bị xâm chiếm.

Chiến hạm dừng lại cách hành tinh vài vạn dặm.

Là chiến hạm viện trợ, họ không thể liều lĩnh hạ toàn bộ tàu xuống như quân đội đợt đầu — mặc dù về lý thuyết, đội quân đầu tiên cũng không nên làm vậy, nhưng có vẻ do bị phục kích bởi bầy quỷ nên mới bị bắn rơi, vì vậy không thể trách ai được.

"Tất cả các đội thuộc đội một theo tôi, mục tiêu là trạm chính của trạm 60B33."

"Đội hai chia thành bốn nhóm, lần lượt đến bốn hành tinh phụ của Tứ Thiên Vương."

"Đội ba..."

Trong tai nghe, Tạ Nam Quân thành thạo sắp xếp tất cả quân vệ trên tàu chiến.

Từ Thanh Nhiên không xen vào, dù sao thì kinh nghiệm chiến đấu ngoài vũ trụ của Tạ Nam Quân quả thực phong phú hơn cậu, nên cứ để anh ta phụ trách việc điều động và sắp xếp nhân sự.

Cậu ngồi trong phi cơ của mình, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình bảng điều khiển.

Trên màn hình, dữ liệu quét radar được hiển thị rõ ràng.

Khu vực bao phủ các trạm trên hành tinh chính khá rộng lớn.

Từ Thanh Nhiên lật qua lật lại bản đồ dữ liệu, lật đến phía sau, chăm chú nhìn vào nơi tập trung một số lượng lớn quái vật. Khu vực đỏ rực trên bản đồ dữ liệu đó cho thấy năng lượng của bầy quái vật ở mức cao, chứng tỏ phần lớn là quái vật cấp cao, hơn nữa chúng vẫn đang tiếp tục tụ tập tại đó.

Cậu nhớ lại trải nghiệm cùng Thẩm Đình Dục tại Tây Thành.

Từ đó, cậu đã nhiều lần quay lại khu vực Tây Thành để tiến hành kiểm tra, bao gồm cả việc đi lại một lần tuyến đường mà hai người đã đi qua, ngay cả mẫu xe sử dụng cũng giống hệt. Nhưng kỳ lạ thay, cảnh tượng thần kỳ tối hôm đó không hề lặp lại.

Sau khi loại trừ nhiều khả năng, cậu chỉ đưa ra được một kết luận.

Sự bất thường của quái vật loại IV xảy ra là do Thẩm Đình Dục.

Trước đây, cậu từng tranh thủ hỏi Tạ Nam Quân về việc này.

Tạ Nam Quân nói: "Chuyện cậu nói... bình thường chúng tôi không để ý lắm bởi vì phần lớn thời gian anh Thẩm đều ở trên chỉ huy. Khu vực xung quanh lấy anh ấy làm trung tâm đều là nơi tập trung quân đội, bầy quỷ xông về phía anh ấy, điều đó cũng rất bình thường."

"Yên tâm đi."

"Thẩm Đình Dục là người khá đáng tin cậy. Làm nhiệm vụ lâu như vậy, có chuyện phong ba bão táp nào anh ta chưa từng gặp? Cho dù là quỷ cấp cao, gặp phải anh ta cũng chỉ có phần bị đánh cho tơi tả, chúng muốn giở trò cũng không dễ dàng đâu."

Trong lúc thất thần, giọng nói của Tạ Nam Quân truyền đến qua tai nghe.

Hỏi cậu: "Từ Thanh Nhiên, vậy cậu đã chắc chắn muốn đến phía sau trạm chính phải không?"

"Nhưng tôi vừa nhìn qua bản đồ dữ liệu, số lượng ngoại tộc ở đó gấp đôi so với mặt trước, chắc chắn không dễ đối phó. Đây là lần đầu cậu thực hiện nhiệm vụ lớn ngoài vùng này, tôi..."

Từ Thanh Nhiên ngắt lời: "Tôi không có vấn đề gì."

"Anh biết đấy, dù tôi làm gì cũng luôn là lần đầu tiên." Cậu cười khẽ không thành tiếng, kéo cần điều khiển phi cơ xuống, "Anh thấy tôi từng làm hỏng chuyện nào chưa?"

Trước sự tự tin của cậu, Tạ Nam Quân im lặng.

Không khuyên nữa: "Được, nếu có vấn đề gì hoặc cần hỗ trợ, lập tức thông báo cho tôi."

Sau khi mọi thứ được sắp xếp, hàng trăm phi thuyền chiến đấu và máy bay chiến đấu đủ kích cỡ lao ra từ chiến hạm, tiến về các mục tiêu đã định.

Trạm 60B33, một căn cứ phòng thủ nào đó.

Một con quái vật cao mấy tầng lầu, trông như phiên bản phóng to của con rết đang lắc lư thân thể lao về phía căn cứ.

Mấy binh sĩ canh gác bên ngoài giơ súng trường cán dài trong tay lên, nhắm vào nó bắn liên tục, khiến hướng lao tới của nó bị lệch sang một bên khác. Vừa hay lại đến chỗ cài bẫy mìn, một loạt mìn đã phá nát thân thể nó thành hai đoạn.

Nó nặng nề ngã xuống đất nhưng vẫn cố giãy giụa.

Một tổ binh sĩ khác thấy vậy, lập tức nhắm vào điểm chết trên người nó điên cuồng tấn công, ngăn nó hồi phục rồi biến thành hai con quái vật tiếp tục tấn công.

Bên trong căn cứ, nhiều binh sĩ kiệt sức đang ngồi nghỉ ngơi.

Có cả Ngân Long và Kim Dực. Phần lớn bọn họ đã cạn kiệt tinh thần lực trong nhiều ngày chiến đấu, chỉ có thể tìm một nơi trú ẩn để nghỉ ngơi chốc lát, đợi khi tinh thần lực hồi phục chút ít lại phải thay phiên với người bên ngoài, để đảm bảo mọi người không bị kiệt sức đến chết do tiêu hao tinh thần lực quá nặng.

Các quân y đang bận rộn ở mọi ngóc ngách.

Một số vệ binh có cấp bậc tinh thần thấp, không giúp được nhiều trong trận chiến hiện tại, cũng gánh vác trách nhiệm chăm sóc đồng đội. Không phân biệt quân đoàn, giúp đỡ lẫn nhau, hiếm có sự hài hòa và đoàn kết như vậy.

"Cô ơi, cô không thể tiêm thuốc MT nữa!"

Y tá nhỏ đi ngang qua kịp thời phát hiện một nữ binh sĩ đang cố gắng tiêm thuốc cho mình ở góc tủ.

Cô ấy đeo một chiếc vòng tay màu xanh đậm.

Đây là dấu hiệu mà nhân viên y tế làm cho những quân vệ đã đạt đến số lần tiêm thuốc MT trong thời gian quy định, biểu thị cơ thể họ tạm thời không thể hồi phục tinh thần lực thông qua tiêm thuốc MT nữa, nếu không sẽ gây tổn thương cho biển tinh thần.

Nữ binh sĩ bị giật mất thuốc MT khóc vì không cam tâm, gào thét: "Nhanh đưa cho tôi!"

"Tôi nhất định phải hồi phục ngay, bạn trai tôi vẫn còn ở ngoài kia, anh ấy đã mất tích mấy ngày rồi!"

"Thưa ngài! Thưa ngài! Xin hãy cố gắng giữ cho ý thức tỉnh táo!"

Ở một bên khác, một binh sĩ Ngân Long đang được quân y kiểm tra nhưng mặt anh ta trắng bệch, ngất đi trong lúc kiểm tra.

Quân y thăm dò một lúc, vẻ mặt càng lúc càng khó coi: "Không được rồi, anh ta đã lạm dụng hồ tinh thần đến mức sức mạnh hồi phục tinh thần bị giảm nghiêm trọng, dẫn đến tốc độ hồi phục tinh thần lực bị ảnh hưởng, còn chậm hơn cả mức tiêu hao mỗi lần tim đập."

"Cứ thế này, anh ta sẽ chết vì không đủ cung cấp tinh thần lực!"

Quân y vừa nói, vừa kéo tay áo anh ta lên.

Trên cổ tay, chiếc vòng tay đánh dấu màu xanh đậm hiện rõ.

Trong lúc lo lắng, một binh sĩ đỡ cánh tay bị thương, từng bước từng bước đi đến trước mặt quân y.

Nói: "Tôi là loại D... tuy chỉ có cấp A, nhưng có lẽ tôi có thể thử bổ sung tinh thần lực cho cậu ấy."

Quân y nghe thấy ngẩng đầu lên, thấy một quân nhân từ Kim Dực.

Anh ta dừng lại một chút: "Tôi cần xác nhận mức dự trữ tinh thần lực của cậu trước, để đảm bảo cậu sẽ không bị thương."

"Không vấn đề gì."

Căn cứ hiện đang ở trong tình trạng mất điện.

Nguồn điện ở đây đã sớm bị phá hủy dưới sự tấn công của những trùng tộc hợp tác với bầy quỷ, những người trong phòng chỉ còn có thể dựa vào đèn di động mang từ chiến hạm xuống để chiếu sáng. Chỉ là số lượng pin có hạn, họ hiện đang dùng đợt cuối cùng.

"Bác sĩ, nguồn dự trữ thuốc MT của chúng ta sắp cạn!"

"Nguồn cung oxy cũng sắp hết!"

"A! Có ai đó mau đến đây! Bác sĩ Lưu ngất xỉu rồi!"

Cả căn cứ chìm trong sự hỗn loạn.

Những ngày làm việc với cường độ cao liên tục đã đẩy cả đội ngũ quân y và hậu cần lẫn các vệ binh chiến đấu đến giới hạn của mình.

Nếu còn không đợi được cứu viện, e rằng sẽ không thể trụ nổi nữa.

"Má nó! Đjt con mẹ nó!"

Trong sự ồn ào, một tiếng gào thét điên cuồng khiến toàn bộ căn cứ lặng ngắt trong chốc lát.

Tất cả mọi người đều quay nhìn về phía người vừa hét.

Đó là một vệ binh trẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc đồng phục Kim Dực, với vết thương sâu hoắm trên vai trái do chiến đấu với một quỷ cao cấp.

Đúng lúc này, từ xa bỗng phát ra một tiếng nổ lớn.

Tiếng động như vật nặng rơi xuống đất, lại giống như tiếng nổ, tựa như một thiên thạch đường kính vài trăm mét thậm chí gần một kilômét từ trên trời rơi xuống mới đáng sợ như vậy. Ngay cả căn cứ cách một đoạn cũng cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ.

Có vẻ mọi người đã từng trải qua những vụ nổ tương tự trước đây.

Dừng lại một lát, họ tiếp tục công việc trong yên lặng.

Chỉ có người vừa hét lên là gần như sụp đổ, mắt đỏ hoe, tức giận hét lớn: "Tôi thật sự chịu đủ rồi!"

"Tại sao cứu viện mãi không tới? Đế quốc thật sự định bỏ rơi chúng ta sao?!"

Những lời này khiến không khí càng thêm nặng nề.

Một quân y đang ngồi xổm chữa trị cho một người lập tức cau mày, nghiêm giọng: "Đừng nói những lời làm ảnh hưởng tinh thần chiến đấu vào lúc này!"

"Anh muốn từ bỏ cầu sinh là việc của anh, đừng kéo những người còn muốn sống như chúng tôi chìm xuống vực thẳm, làm ảnh hưởng tinh thần của chúng tôi!"

Trong lúc cãi vã, từ bên ngoài căn cứ bất ngờ vang lên tiếng ồn ào.

Quân vệ canh gác bên ngoài xì xào bàn tán điều gì đó, còn có đủ loại âm thanh giao chiến hỗn loạn.

Khiến người trong căn cứ có chút hoảng sợ.

Nghĩ rằng có phải tuyến phòng thủ cuối cùng cũng sắp không chống đỡ nổi, bị những ngoại tộc đó đột phá rồi.

Đến khi một người vội vã chạy vào, thông báo mừng rỡ với những người đang nghỉ ngơi ở tầng hầm: "Cứu viện đã đến!"

"Cứu viện của đế quốc đến rồi!"

Mọi người nghe xong mừng rỡ.

Ngay sau đó, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng.

Một quân y trưởng nhiều kinh nghiệm lập tức bắt tay vào sắp xếp: "Tất cả mọi người mau chuẩn bị, rút lui ngay lập tức!"

"Trừ những dụng cụ cần thiết để duy trì mạng sống cho các thương binh, tất cả những thứ khác đều không cần mang theo!"

"Hành động ngay lập tức!!"

Trên đất liền, Tạ Nam Quân và đội quân của anh ta đã đến trạm chính lớn nhất.

Họ quét sạch lớp sinh vật ngoại tộc đang cố tiếp cận căn cứ.

Những quân vệ trong tình trạng nhếch nhác khi thấy họ xuất hiện, đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tạ Thượng tá! Cuối cùng cũng đợi được các người!" Quân vệ Kim Dực nhận ra thân phận của anh ta,  mắt đỏ hoe, gương mặt như muốn khóc mà không dám, tiến lên trước chào anh.

Tạ Nam Quân thở ra một hơi.

Thấy phần lớn binh sĩ vẫn còn sống, tình hình không tệ như dự đoán, tạm thời cảm thấy yên tâm đôi chút.

Hỏi họ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Căn cứ phòng thủ có nhiều trạm như thế, chẳng lẽ không có thiết bị liên lạc nào để kết nối với đế quốc sao?"

Người kia lắc đầu:

"Nói ra thì dài, nhưng trạm này... tạm thời không thể sửa chữa được, miễn là cái 'thứ đó' vẫn còn tồn tại."

Tạ Nam Quân cau mày: "'Thứ đó' gì?"

Binh sĩ đối diện đang định giải thích, thì đột nhiên trông thấy chiến cơ bay ngang qua đầu căn cứ, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng: "Thượng tá Tạ, những chiến cơ đó..."

"Đang đi cứu viện các căn cứ phụ khác." Tạ Nam Quân đáp ngay lập tức.

Nhưng quân vệ đang nói chuyện đột nhiên nắm lấy cánh tay anh ta, kinh hoàng nói: "Không được, không thể để họ tiếp tục tiến về phía sau, ngài mau cho họ rút lui!!"

Vừa dứt lời, từ hướng những chiến cơ vừa bay tới đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.

Ngẩng đầu nhìn lên, có một trong những phi cơ chiến đấu né tránh không kịp, bị một thứ trông giống như quả cầu tinh thần lực đánh trúng trên không trung, nổ tung giữa không trung.

"Chính là con quái vật to đó! Của bầy quỷ... chúng tôi cũng là lần đầu tiên thấy thứ đó!"

Con quái vật khổng lồ đó to như một ngọn núi.

Trên thân nó là vô số cấu trúc ghép đặc trưng của ma quỷ, nhưng không linh hoạt, tạo thành hình dáng giống một bông hoa khổng lồ. Từng lớp 'cánh hoa' chồng chéo lên nhau nhiều như hoa mẫu đơn, mỗi lần nở ra sẽ ngẫu nhiên thả ra một loại quỷ nào đó.

Bản thân "bông hoa quỷ" khổng lồ này còn sở hữu khả năng của các loài quỷ khác nhau.

Đồng thời, còn có thể nén tinh thần lực thành dạng quả cầu tấn công, nhắm vào tất cả các trạm năng lượng, hoặc bất kỳ vật thể di động hay bất động nào có nguồn phát điện hoặc động cơ điện.

Do đây là loại quái vật chưa từng gặp trước đó, đội đầu tiên đến đây không có kinh nghiệm, nên bị nó chơi một vố đau đớn.

Mấy chiếc tàu chiến đầu tiên đến đã bị bắn hạ như vậy, trong quá trình đó cũng hy sinh không ít người và cơ giáp mới mò ra được đầu mối.

Binh sĩ kể càng lúc càng run sợ, như đang hồi tưởng lại một cảnh tượng kinh hoàng. rơi nước mắt nói: "Thẩm Đại tướng đã đề nghị chiến hạm không nên hạ cánh trực tiếp, cũng đã cảnh báo nên thăm dò bộ hành trước để tránh làm kinh động đến quái vật. Nhưng vài vị sĩ quan kia không chịu nghe..."

Tạ Nam Quân vừa khẩn cấp gọi các phi công quay lại nghe được câu nói này, nhíu mày hỏi:"Cậu đang nói gì vậy? Thẩm Đình... Thẩm đại tướng chẳng phải là người chỉ huy chính của chiến dịch lần này sao? Sao bọn họ dám không nghe lệnh anh ấy?"

Vệ binh lắc đầu: "Ban đầu đúng là vậy."

"Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi tàu chiến xuất phát, tổng tư lệnh bên đó đột nhiên thay đổi ý định, giao quyền chỉ huy cho hai vị tướng khác có tuổi tác và thâm niên hơn."

Thẩm Đình Dục được nhiều thần dân yêu mến, nhưng ở cấp cao quân bộ này, lại không được hoan nghênh như bên ngoài.

Các quan chức ủng hộ lý trí thì có, nhưng cũng có những "tiền bối" cảm thấy bất mãn với việc một người trẻ tuổi như anh lại đứng trên họ.  Phần lớn những người này đều là tâm phúc dưới trướng của Mục Tử Nguyệt..

Đặc biệt là đợt "đại thanh trừ" của Mục Tử Nguyệt gần đây, bộ phận này chịu ảnh hưởng nặng nề với nhiều sự điều động nhân sự.

Những quan chức mới lên đa phần là người kiêu ngạo, mối quan hệ của họ với Thẩm Đình Dục vẫn còn đang trong giai đoạn mài giũa. Họ vốn cũng là những quân quan có nhiều công lao đóng góp cho đế quốc, thành tích lừng lẫy, cực kỳ tự tin vào năng lực và quyết định của mình, sau khi nhận được quyền chỉ huy từ Mục Tử Nguyệt thì càng không chấp nhận bất kỳ sự phản đối nào từ Thẩm Đình Dục.

Vì vậy họ kiên trì với quan điểm và quyết định của mình, nhất định phải đối đầu với anh.

Quá tự tin, cộng với sự chủ quan, đã dẫn đến tổn thất nặng nề.

Tạ Nam Quân nghe xong, đến trợn trắng mắt cũng không biết trợn như thế nào nữa.

Hỏi họ: "Thẩm Đại tướng đâu?"

Vệ binh đáp: "Khu vực nhiệm vụ anh ấy phụ trách ở phía bên kia."

"Sau khi mất liên lạc, chúng tôi cũng không thể kết nối với các căn cứ phụ, tạm thời không rõ tình hình thế nào."

Phía bên kia.

Đó chính là khu vực mà Từ Thanh Nhiên phụ trách.

"Đám ngoại tộc ở đây gấp đôi số lượng của chúng ta. Với số người hiện tại, nếu đối đầu trực diện thì chắc chắn bất lợi."

"Tiếp theo, chúng ta không thể tiến gần hơn nữa. Các anh phải hạ cánh tại điểm an toàn mà tôi đã đánh dấu, sau đó tiếp cận các căn cứ bằng cách đi bộ. Có vấn đề gì không?"

Một chiếc phi cơ mang biểu tượng Kim Dực hạ cánh trên một ngọn núi đá.

Xung quanh toàn là đá cứng, không có nguồn năng lượng nào có thể khai thác, trở thành nơi không hấp dẫn đối với sinh vật ngoại tộc.

Trong khoang sau, một người đàn ông nằm vật vã trên sàn, miệng khô nứt nẻ, giọng khản đặc kêu than: "Khát... đói quá... khát..."

Bị Bạch Khuyển vung móng tát cho một cái, lập tức im thin thít.

Từ Thanh Nhiên chưa vội xuống phi cơ, mà sử dụng tai nghe để liên lạc với đội của mình.

Các thành viên trong đội khá tin tưởng vào phán đoán của cậu, đều lần lượt xác nhận lệnh. Chủ yếu vì những người không nghe lời trước đây đã thực sự bỏ mạng cả rồi.

Nhận được phản hồi từ các đội, Từ Thanh Nhiên cầm lấy một chai nước, đứng dậy rời khỏi ghế lái.

Cậu bước vào khoang sau, ngồi xổm xuống, nắm chặt hai má của Mục Tử Nguyệt, dốc thẳng một chai nước lên đầu và mặt gã ta.. Mục Tử Nguyệt cũng chẳng để ý, cứ há miệng uống được bao nhiêu thì uống.

Người đang cho uống nước cong mắt cười khẩy.

Bóp dẹp chai không, tiện tay ném vào thùng rác ở góc rồi dẫn chú chó trắng rời khỏi phi cơ.

Trên người Từ Thanh Nhiên đeo một chiếc ống nhòm thông minh.

Cậu giơ lên nhìn, không chỉ bao quát được vị trí thực thi nhiệm vụ của các đội, mà còn thu được thông tin về khoảng cách mục tiêu, nhiệt độ, tọa độ địa lý, ước tính số lượng sinh vật sống, và nhiều thông số khác.

Hành tinh nhỏ của trạm phòng thủ  không giống hành tinh sinh sống được.

Ánh sáng ở đây rất yếu, đặc biệt khu vực khuất sáng quanh năm này trở thành nơi đám quỷ dữ có thể hoạt động suốt ngày đêm. Vì thế, số lượng ngoại tộc tập trung ở đây khá đông.

Sau khi xác nhận các đội đang tiến hành nhiệm vụ theo lộ trình đã định, Từ Thanh Nhiên tạm thời rời mắt khỏi họ, chuyển hướng sang một phía khác.

Hướng đó, chỉ có một căn cứ.

Đây có lẽ là căn cứ lớn nhất trong khu vực khuất sáng này, cũng là nơi tập trung nhiều quỷ dữ nhất. Cậu nghi ngờ Thẩm Đình Dục đang ở đó.

Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm về phía ấy hồi lâu trước khi thu ánh mắt lại.

Trang bị đầy đủ vũ khí trên người, cậu dùng móc cố định dây thừng vào một mỏm đá trên vách núi rồi nhảy xuống, hướng tới căn cứ dưới chân núi. Chú chó trắng cũng tung tăng nhảy xuống theo cậu.

Xung quanh căn cứ có vài con quỷ loại I và loại II đang lảng vảng.

Từ Thanh Nhiên còn chưa chạm đất đã dò xong nguồn năng lượng và Nguyên Tinh trên người chúng, lập tức giơ súng bắn hạ mục tiêu.

Những tia sáng tinh thần mảnh kết hợp với sức mạnh sấm sét xuyên qua lớp vỏ quỷ dữ, trực tiếp đánh trúng Nguyên Tinh.

So với trước đây cần phải bắn vài phát mới có thể phá vỡ Nguyên Tinh của quỷ loại I trung cao cấp,giờ đây Từ Thanh Nhiên chỉ cần một phát là đủ hạ gục một con quỷ lớn. Với sự hỗ trợ của dị năng, cậu như hổ mọc thêm cánh, vừa tiết kiệm tinh thần lực, vừa rút ngắn thời gian.

Cậu rất hài lòng.

Sau khi tiêu diệt toàn bộ ngoại tộc chắn trước căn cứ, Từ Thanh Nhiên tiến vào trong.

Bên ngoài yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại vài cái xác.

Cậu quan sát kỹ hơn, phát hiện phần lớn những người chết đều bị một đao cắt ngang cổ. Không giống bị ngoại tộc giết, mà giống như... bị đồng loại sát hại hơn.

Dù sao rất giống thủ pháp gây án khi cậu giết người.

Cậu không gõ cửa gọi người.

Thấy cửa bị khóa, cậu lập tức đạp bay cánh cửa.

Ánh đèn pin chiếu sáng không gian hỗn loạn bên trong.

Ở góc không gian hỗn loạn, hơn mười vệ binh Long Ngân và Kim Dực ôm thành một đống, run rẩy. Trên người họ đều mang thương tích, nhìn bộ dáng đều đang trong trạng thái tiêu hao tinh thần lực quá nặng, tạm thời không còn khả năng đối phó với ngoại tộc.

"Từ... Từ thượng tá?"

Có người nhận ra cậu, ánh mắt lập tức sáng lên, hỏi: "Ngài đến cứu chúng tôi sao?"

Cậu mỉm cười.

Giơ súng trả lời: "Không, tôi đến để giết các người."

"..."

Trong phòng nhất thời im lặng đến chết chóc.

Trơ mắt nhìn những người đó, từ vẻ mặt đầy hy vọng rồi đến tuyệt vọng.

Cậu mới lại khẽ cười một tiếng, cất súng nói: "Anh hỏi câu thừa thãi không?"

"Chẳng lẽ tôi còn có thể đến đây du lịch?"

"..."

Suýt quên mất, vị Từ thượng tá Long Ngân của họ là một tên điên nhỏ không dễ giao tiếp.

Cậu thúc giục họ đứng dậy đi ra, sau đó lại dùng ngón cái chỉ ngược về phía thi thể bên ngoài hỏi: "Chuyện những người bên ngoài đó là sao?"

Nhắc đến điều này, sắc mặt của mấy người kia lập tức trắng bệch.

Mới nhớ ra điều gì đó, mặt đầy kinh hoàng nói với cậu: "Từ thượng tá! Đại tướng Thẩm... đại tướng điên rồi!"

"Những người bên ngoài đó đều là do anh ấy giết!"

"Không chỉ Long Ngân... còn có một số quân vệ Kim Dực, chúng tôi tận mắt nhìn thấy anh ta ném những người đó xuống hố rồi cho nổ, cho quỷ ăn..."

Nghe vậy, cậu khẽ nhướng mày.

Có vẻ đăm chiêu.

Mấy người đó thấy vẻ mặt cậu hơi nghiêm túc, hỏi cậu: "Đúng không? Từ thượng tá cũng thấy quá kinh khủng phải không?"

Nghe vậy, cậu ngẩng mắt đáp: "Không."

"Đại tướng Thẩm như vậy, đẹp trai chết đi được."

"..."

?

Cậu lại hỏi: "Vậy sao anh ta không giết luôn các người?"

"..."

Câu hỏi gì mà địa ngục thế.

Ánh mắt mấy người nhìn cậu, lại từ anh hùng cứu mạng biến thành nhìn ác ma.

Lập tức sợ hãi.

Cậu thôi cười, hỏi họ: "Vậy thì sao?"

"Sau khi giết người xong, Thẩm Đình Dục đi đâu?"

Trong đám người, có người yếu ớt giơ tay: "Đi, đi qua núi đối diện cứu chúng tôi."

Hóa ra trong căn cứ này, đại đa số người đến từ một căn cứ khác, chính là căn cứ lớn nhất mà cậu vừa nhìn thấy.

"Nơi đó sụp đổ nghiêm trọng, đủ loại dị tộc xuất hiện."

"Khi cần có người chịu trách nhiệm câu kéo và dẫn dụ đám dị tộc, bao gồm cả loại X và quỷ bay, Thẩm Đại tướng đã nhường phi thuyền cho chúng tôi chạy trước, còn mình thì ở lại yểm trợ."

"Đúng vậy!"

"Hơn nữa những con ma quỷ đó đều quấn lấy đại tướng Thẩm không chịu để anh ấy đi, không biết anh ấy có sao không..."

Cậu cụp mắt xuống.

Vừa mới nghe được tin tức về anh từ miệng những người này, đã nhận được liên lạc của Tạ Nam Quân.

Hỏi cậu: "Thanh Nhiên, tình hình bên cậu thế nào rồi?"

Cậu: "Khá suôn sẻ."

Tạ Nam Quân: "Được, cậu tìm được Thẩm Đình Dục rồi nhanh chóng dẫn những quân vệ còn sống rút lui trước!"

Cậu khẽ ngừng lại.

Thẩm Đình Dục quả nhiên ở khu vực này sao?

"Đế quốc suy đoán không sai, cuộc chiến của chúng ta với đám quỷ gần như không thể thắng... ít nhất là ở căn cứ khu vực mở này, chúng ta không thể chiếm được!"

Tạ Nam Quân nói với cậu về con quỷ siêu cao cấp đó, được nghi ngờ là 'vua' của đám quỷ.

"Nó sẽ truy tìm tất cả máy phát điện, những trạm điện đang cố gắng được sửa chữa, mỗi lần còn đang trong quá trình sửa chữa đã bị tinh thần lực của nó phá hủy... Phi thuyền, xe bọc thép đều không tiếp cận được, xung quanh lại có rất nhiều quỷ cao cấp bảo vệ, chỉ dựa vào súng rất khó đột phá phòng tuyến."

Vì vậy, họ quyết định theo kế hoạch ban đầu, tạm thời bỏ căn cứ số 60 này.

Quay về đế quốc để báo cáo với viện nghiên cứu, nhằm tìm ra cách đối phó với loại quỷ mới phát hiện. Nếu tình hình tiếp tục phát triển như vậy, nhân loại căn bản không có cơ hội chiến thắng.

Giọng điệu của cậu vẫn bình tĩnh như thường: "Tôi biết rồi."

Cúp liên lạc của Tạ Nam Quân, lại dùng tai nghe liên lạc với đội trưởng các đội nhiệm vụ nhỏ, chuyển lại ý của Tạ Nam Quân.

Lên núi khá phiền phức.

Cậu để bạch khuyển giúp đỡ cõng những người đó lên.

Trước khi những người đó lên phi cơ, lại nhớ ra người nào đó ở khoang sau.

Nói với họ: "Đợi chút, tôi xử lý vài thứ để chừa chỗ cho các người."

Các quân vệ gật đầu như gà mổ thóc, không dám hỏi nhiều.

Không lâu sau, cậu đi ra, mở cửa khoang sau để họ lên.

Mấy người lúng túng lên xe, khi nhìn thấy người bị trói ở góc, toàn thân đầy thương tích trên đầu còn bị trùm túi vải thì sững người.

Chợt chần chừ không biết có nên lên hay không.

Cậu không giải thích, cũng không chiều họ: "Lên mau không thì ở lại đây chờ chết, chọn một."

Nghe vậy, họ ngoan ngoãn lên phi cơ.

Giữa họ và người bị đánh ngất kia là Bạch Khuyển, với ánh mắt sắc lạnh.

Bỗng nhiên cảm thấy ——

Thẩm Đại tướng thực ra cũng không đáng sợ đến thế.

Từ Thanh Nhiên che chắn cho những đội khác rời khỏi khu vực ngược sáng. Khi quay lại chỗ Tạ Nam Quân, tình hình bên phía họ cũng đang rất nghiêm trọng.

Lực lượng cứu viện mới đến đã thu hút sự chú ý của ngoại tộc gần đó.

Chúng lũ lượt tấn công về phía người tụ tập, ngoài bọn quỷ, còn có các loài trùng vũ trụ khác, v.v, buộc đội cứu viện phải chia một phần nhân lực để cầm chân và kéo dài thời gian, đảm bảo việc rút lui được thực hiện suôn sẻ.

Đội của Từ Thanh Nhiên dưới sự hỗ trợ của các quân vệ khác trên mặt đất, đã thành công tiến vào khu vực an toàn.

Phi cơ cứu viện cứu hộ từ các căn cứ khác đưa những người được cứu trực tiếp về phía chiến hạm.

Chỉ có phi hành khí của cậu dừng ở gần chỗ Tạ Nam Quân và những người khác, để người trên xe xuống, nói với Tạ Nam Quân: "Cho tôi mượn một chiếc phi cơ, để họ hỗ trợ đưa người về chiến hạm.

Cậugiao phần lớn quyền chỉ huy cho Tạ Nam Quân, để anh chịu trách nhiệm chính trong việc ra quyết định và sắp xếp.

Bên đó Tạ Nam Quân hận được thông tin từ các nơi, biết rằng hành động cứu viện cơ bản đã gần hoàn thành, những căn cứ cuối cùng cũng đang trên đường rút lui.

Ban đầu khi cậu đưa người xuống xe đi, anh ta còn chưa để ý lắm.

Cho đến khi thấy cậu quay lại phi cơ, lại quay về khu vực vừa đi, giận dữ mà bấm liên lạc của cậu: "Từ Thanh Nhiên cậu định đi đâu??"

Ngoại tộc trên hành tinh tụ tập càng lúc càng đông.

'Vạch an toàn' mà đội cứu viện vạch ra đang dần dần thu hẹp lại, áp lực cũng càng lúc càng lớn. Chỉ với chừng này người của họ, không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Hơn nữa nghe bên phi thuyền nói, họ cũng bị ngoại tộc tuần tra trong vũ trụ phát hiện, đang cố gắng tấn công phi thuyền.

Họ hiện giờ chỉ còn mỗi con tàu vũ trụ này, phải rút lui trước khi xảy ra sự cố.

Tạ Nam Quân sau cơn kinh hãi giận dữ lại nhận ra điều gì đó, hỏi cậu: "Thẩm Đình Dục đâu?"

Từ Thanh Nhiên thong thả đáp: "Tôi đang đi tìm anh ấy."

Tạ Nam Quân nghiến răng: "Mất bao lâu?"

Từ Thanh Nhiên liếc nhìn biểu đồ dữ liệu radar.

Mỉm cười, nói: "Không cần đợi chúng tôi, anh cứ đưa mọi người rút lui trước đi."

Tạ Nam Quân: "?"

"Cậu định diễn màn tự hy sinh cứu đời gì đây?"

Từ Thanh Nhiên sau vài giây im lặng, giọng bỗng nghiêm túc: "Tạ Nam Quân."

"Anh nghĩ rằng tôi đã náo loạn Ác Tháp, bắt cóc Mục Tử Nguyệt, phá hủy ý thức tinh thần của anh ta, Đế quốc có tha cho tôi không?"

Tạ Nam Quân im lặng.

"Để tôi biến mất khỏi nhiệm vụ này mới là đang giúp tôi đáy." Từ Thanh Nhiên lại nói.

Tạ Nam Quân siết chặt nắm tay, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.

"Hơn nữa, nơi Thẩm Đình Dục bị giam giữ rất phiền phức, gần như được bảo vệ bởi cả bầy ma quỷ. Chỉ mình tôi mới có thể vào được."

"Yên tâm đi, phi hành khí của tôi có thể đưa bọn tôi rời khỏi nơi quỷ quái này."

Tạ Nam Quân mãi đến khi Từ Thanh Nhiên cúp liên lạc mới phản ứng lại những lời cậu ta nói.

——  Ý cậu ta là gì, vì nơi đó quá phiền phức, ma quỷ quá nhiều nên chỉ có mình cậu ta vào được? Có phải nói ngược không vậy?!

" Tạ Thượng tá! Tất cả đội cứu viện đã rút khỏi không phận trạm chính rồi, chúng ta có rút không ạ?!"

"Thượng tá, có hơn mười con ác ma loại X đang tiến về phía chúng ta!"

Tạ Nam Quân nhìn về hướng phi cơ của Từ Thanh Nhiên biến mất, nghiến răng nói: "Rút về chiến hạm trước!"

Phi cơ hạ cánh cách căn cứ khoảng một kilomet.

Ban đầu Từ Thanh Nhiên định dùng phi cơ phá vòng vây,nhưng khu vực đó không chỉ đầy những con ma quỷ loại III giỏi chiến đấu và quấy nhiễu trên không, thậm chí còn trong phạm vi giám sát của con quỷ siêu cao cấp kia. Nếu không phản ứng nhanh và chuẩn bị trước, có lẽ cậu đã bị pháo tinh thần của nó bắn cho tanh bành.

Cậu thử vài lần, không thể đột phá vòng vây từ trên cao, đành phải xuống trước.

—— Nhưng như thế cũng tiện hơn cho kế hoạch lớn của cậu.

Hệ thống cảnh giác: "Em khuyên anh tốt nhất đừng nên..?"

Từ Thanh Nhiên không đáp lời.

Cậu cầm con dao tinh thần, thẳng bước tiến vào bầy ma quỷ, từng nhát dao lạnh lẽo chém xuống.

Bạch Khuyển cũng luôn theo sát bên cậu, cùng cậu chiến đấu.

Một người một chó,  sức mạnh tuyệt đối vượt xa phần lớn bầy quỷ.

Nhưng số lượng chúng thực sự quá đông, giết con này lại có con khác xông tới, không ngừng nghỉ, liều chết cũng phải ngăn cản cậu tiếp cận.

Từ Thanh Nhiên nhìn về phía căn nhà lớn màu xám kim loại ở đằng xa, sự ngoan cố của bầy quỷ khiến cậu có phần bực bội.

Ánh mắt cậu lướt qua một tia sát ý mãnh liệt, sức mạnh tinh thần hòa cùng ánh chớp dữ dội như cơn mưa giông nhảy múa trong mắt cậu.

Hơi thở lôi điện tỏa ra xung quanh người cậu đẩy lùi những con quỷ muốn tiếp cận, chúng chỉ dám giữ một khoảng cách ngắn với cậu.

Có vài con thử vươn đầu tấn công cậu, nhưng ngay sau đó, tinh thần lực kèm tia điện của hắn lập tức quát ngược chúng, buộc phải rụt lại, chỉ biết lượn lờ quanh cậu mà không chịu nhường đường.

Hệ thống: "... Ký chủ đại đại, không được, chuyện này quá điên rồ rồi!"

"Vết thương bên trong của anh vừa mới hồi phục thôi!"

Từ Thanh Nhiên cười lạnh: "Mày cũng nói, đã khỏi rồi."

Vì vậy, cơ thể có vốn liếng để chống đỡ rồi.

Hệ thống còn chưa kịp ngăn cản tiếp, sức mạnh lôi điện đã theo hơi thở tinh thần lực của cậu tỏa ra bốn phương tám hướng.

Khí thế như cầu vồng sắc bén không gì cản nổi, tựa như sóng thần dâng cao ập tới, với tốc độ chớp quét sạch toàn bộ chiến trường. Lôi điện nhảy múa trên mặt đất thậm chí còn dẫn tới mây sấm, hô ứng với nó, từng tia sét lại từng tia sét từ trên trời giáng xuống, khoảnh khắc chạm đất đã nổ tung một đám quỷ trên phạm vi lớn.

Cảnh tượng hoành tráng thế này, làm sao có thể để người khác của thế giới này tùy tiện nhìn thấy.

Từ Thanh Nhiên nghĩ, đến lúc đó nói không chừng cậu sẽ trở thành dị loại thứ hai sau đám quỷ bị Đế quốc ra lệnh truy sát.

Bạch Khuyển lần đầu tiên nhìn thấy cậu sử dụng sức mạnh này.

Hơi hoang mang, dù cách một khoảng, lông trên người nó cũng bị tĩnh điện làm phồng lên.

Cơn lôi điện bao phủ toàn bộ chiến trường kéo dài trong vài phút.

Cho đến khi tất cả kẻ địch trên trường đều nổ thành tro, tạm thời lắng xuống.

Ánh sáng nhạt dưới đáy mắt Từ Thanh Nhiên mới dần dần nhạt đi, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào tòa nhà vẫn còn cách một đoạn.

Đứng tại chỗ một lúc, cậu ừa bước chân đầu tiên, cơn đau dữ dội bùng nổ từ trong ra ngoài khiến cậu ngã quỵ ngay lập tức, chỉ kịp quỳ một chân chống đất để giữ mình không ngã hoàn toàn.

Chuyện đương nhiên thôi.

Nếu không phải vừa hay dẫn tới mây sấm thay cậu phân chia sức mạnh, thương tích bên trong của cậu có lẽ còn nghiêm trọng hơn.

"Anh chỉ còn 20 ngày thôi á á á á!!!"

Hệ thống tuyệt vọng hét lên.

Vì kiệt sức, tầm nhìn của Từ Thanh Nhiên mờ dần. Cậu chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ một lúc.

May mắn là, sau động tĩnh lớn như vậy, cả trường địa vẫn còn hơi thở lôi điện.

Đợt quỷ mới có lẽ sẽ không đến nhanh như vậy.

Hệ thống tức giận hỏi: "Mục tiêu chinh phục lợi hại như vậy, không chết được đâu, anh gấp gáp cái gì chứ?"

Ngón tay Từ Thanh Nhiên hơi co lại.

Giọng lạnh lùng: "Không, anh ấy sắp chết rồi."

"Tao có thể cảm nhận được."

Cho nên mới gấp như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.