Tôi vẫn chạm mặt em mỗi ngày. Tôi biết em vẫn còn yêu tôi. Vì nếu không nụ hôn đó đã chẳng khiến em bật khóc.
- Hương Thảo, em vẫn còn yêu tôi phải chứ?
Tôi để ý ánh mắt em có chút gợn sóng dù chỉ rất nhỏ. Điều đó càng làm tôi tin chắc rằng em vẫn yêu tôi. Và tôi muốn tán tỉnh em lần nữa.
- Cạch!
Tiếng nắm xoay cửa bật mở. Một nhân viên giao hàng đẩy cửa bước vào.
- Nào mọi người, ăn cơm thôi. Cũng đã quá trưa rồi.
Tôi nhìn đồng hồ. Thực ra vẫn chưa phải muộn nhưng tôi không muốn để em làm việc lâu hơn. Khải Tú đứng dậy, toan kéo Hương Thảo đi ra ngoài ăn. Tôi vẫn chăm chú vào màn laptop bâng quơ.
- Tôi gọi cơm cho cả hai người rồi. Ở lại đi chứ!
Mặc dù đang theo dõi laptop nhưng tôi biết Khải Tú quay lại nhìn tôi, ánh mắt thiếu phần thiện chí. Tôi đứng dậy, gập laptop lại vươn vai rồi ngồi xuống ghế sô pha, lặng lẽ mở ba hộp cơm trưa.
- Nhìn tao không giúp mày no bằng hộp cơm này đâu. Ngồi xuống ăn đi, đừng lãng phí như vậy.
Khải Tú quay lại nhìn Hương Thảo. Em hơi gật đầu. Khải Tú miễn cưỡng ngồi xuống rồi hậm hực.
- Lần sau không cần đâu.
Trong bữa ăn tôi vẫn lén nhìn em. Em khác xưa rất nhiều, ăn ít hơn và chẳng mấy đã không ăn nữa. Khải Tú nhẹ nhàng vỗ về em, khuyên em ăn thêm một chút. Em lắc đầu nhưng rồi cũng cầm đũa lên lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-no-em-mot-hanh-phuc-mang-ten-toi/2392698/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.