Về nhà, nghĩ lại việc mình tát em hơi quá đáng nhưng ác quỷ nói tôi không sai. Không biết tôi phải làm sao với em đây nữa, công chúa của tôi, à không, không phải của tôi...
Mấy ngày sau, em biến mất khỏi cuộc đời tôi. Sạch sẽ không vết tích. Tôi đã trót quen với sự tồn tại của em nên cũng khá tò mò. Em đã đi đâu?
- Minh Khánh, tuần sau tao qua Pháp. Ba năm.
Tôi hơi ngạc nhiên. Khải Tú đi du học sao?
- Hôm nay đi chơi đi. Tao bao.
Khải Tú kéo tôi đi. Hôm nay, cậu ấy thật lạ.
- Minh Khánh này, có chuyện này...
- Hả?
- À thôi, không có gì...
Tuần sau, cậu ấy bay. Lẽ ra tôi sẽ tới tiễn Khải Tú nhưng cậu ấy đã van xin tôi làm một việc khác. Đến quán cà phê gần trường.
- Cứ đến đó, mày sẽ biết mày nên làm gì.
- NH...ẬT... LI...NH...
Tôi nghẹn lại. Nhật Linh... cô ấy... người con gái tôi luôn tin tưởng và cố gắng bảo vệ... người con gái mà khiến tôi đã đánh công chúa... Cô ấy... đang phản bội tôi... Người kia... là người trong tấm ảnh đựng trong phong bì Hương Thảo đưa tôi hôm trước.
Thấy tôi, nét mặt Nhật Linh có biến sắc đôi chút.
- Minh Khánh à... nghe... nghe Linh giải thích đi...
- Tôi không muốn nghe cô nói nữa.
Tôi gằn mạnh từng từ một. Nhật Linh đã tát vào mặt thằng Minh Khánh này một cái đau điếng.
- Thôi không phải giấu nữa. Anh cho cậu ta biết mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-no-em-mot-hanh-phuc-mang-ten-toi/2392693/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.