Vừa bước đến cổng trường đã gặp phải Tư Tịnh, hiếm khi cậu ấy dùngđến giọng nói vô cùng mất hình tượng thục nữ của mình mà lớn tiếng gọi,lớn đến mức tôi nghĩ cậu ấy tưởng tôi bị điếc. 
“Hi Quang.” 
Tôi dừng xe lại, “Tư Tịnh.” 
Cậu ấy thoáng nhìn luận văn trong tay tôi, “Đến nhận góp ý sửa chữa sao?” 
“Ừm.” 
“Luận văn thế nào?” 
“Nát bét.” 
“Quay về ký túc xá đi, mọi người cùng giúp cậu xem thế nào, dù saocũng sắp tốt nghiệp rồi, thời gian mọi người ở cùng nhau cũng không cònnhiều mà”, cậu ấy thấy tôi không đi tiếp thì kéo lại nói, tặng tôi mộtvẻ mặt đoan trang, nói, “Bồ còn để ý chuyện kia sao? Chuyện đó đều làhiểu lầm mà, Dung Dung cũng không có ác ý, cậu đừng giận như thế mà.” 
Trong đầu tôi xẹt qua một ý nghĩ, thật ra tôi vẫn không hiểu cậu ấysao lại quan tâm chuyện giữa ba người chúng tôi, chuyện bắt đầu hay rồiđây. 
Tôi hỏi cậu ấy: “Tư Tịnh, bồ thực sự nghĩ Dung Dung đối với mình không có ác ý gì sao?” 
“Làm gì có ác ý chứ?” Cậu ấy cười nói. 
“Có một lần, bồ và Dung Dung nói chuyện ở ký túc xá, thật ra lúc đómình ở trong màn che nên mọi người không biết, mình nghe bồ hỏi DungDung, có sợ Trang Tự bị mình cướp mất không.” 
Nụ cười của cô ấy cứng đờ. 
“Bồ còn nhớ Dung Dung nói thế nào không —— bồ chẳng lẽ không nghĩ cậu ấy là đá thử vàng tốt nhất sao? Trong nhà có tiền có thế, người cũngkhông xấu xí, nếu như Trang Tự từ chối cái thang lên trời này, mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro/1266801/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.