Tiêu Viễn rửa mặt xong thì xuống lầu. Ven đường chỗ nào cũng bán đồ ăn sáng, anh mua một cái bánh bao hấp và ly sữa đậu nành với tâm trạng có thể bị trúng độc mà chết. Bánh bao là loại đông lạnh, sữa đậu nành thì pha với bột, cảm giác trong miệng rất khó tả, khiến anh vốn đã khó ở càng thêm bực bội.
Anh chỉ đành mua chai nước khoáng ở siêu thị Kỳ Kỳ để súc miệng, thu ngân vẫn là Lộc An: “Cửa hàng này của anh à?”
Lộc An lắc đầu: “Ông chủ là chủ nhà của anh đấy, tôi làm công thôi.”
“À.” Tiêu Viễn không nói nữa, anh suy nghĩ một chốc, lại hỏi: “Ở đây chỗ nào bán máy vi tính thế?”
Lộc An chỉ hướng đối diện: “Vị trí này ở con phố phía sau phố này có đó.”
Tiêu Viễn đi theo con đường hắn nói, tìm thấy cửa hàng sửa máy tính, trong đó cũng có bán máy tính. Tiêu Viễn chọn một chiếc máy tính để bàn hơn ba ngàn. Anh không có yêu cầu cao với máy tính, lên mạng được là ổn. Diễn tả nơi mình trọ cho người bán hết nửa ngày, rồi gọi điện thoại nói muốn lắp mạng.
Anh học đại học chuyên ngành tiếng Anh, cố sống cố chết mà thi CET-6[1], nhận bằng tốt nghiệp xong thì ngồi chồm hổm trong nhà một năm, không đi tìm việc. Hôm qua suy nghĩ cả đêm, định lên mạng tìm mấy việc phiên dịch, nhưng tình hình anh hiện tại thì không thích hợp làm việc lắm.
Chờ lắp mạng và máy tính xong cũng đã hơn ba giờ chiều. Phạm Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhat-duoc-ban-trai-o-ven-duong/2247296/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.