“Bịch” một tiếng, rất nhiều chai lọ gia vị được thả xuống quầy thu ngân.
Tay trái Lộc An băng bột, tay phải thành thạo quét mã hàng hóa, sau đó xé bao đưa cho khách hàng đối diện: “Phiền anh tự bỏ vào, tay của tôi không tiện.”
“Còn chưa khỏi à.” Vị khách vừa hỏi vừa nhét đồ vào bao.
“Ngày mốt là tháo bột được rồi.” Lộc An cười nói: “Đi thong thả.”
Màn cửa bị vén lên, một trận gió ập vào trán, Lộc An kéo áo khoác: “Lạnh thật đấy.”
Hắn ngồi sau quầy thu ngân một lát, một bàn tay vén màn, cơn gió lạnh thổi vào, đó là Tiêu Viễn, trên tay anh còn cầm một dĩa cơm.
Bụng Lộc An kêu lên hai tiếng.
“Lạnh thật đấy.” Tiêu Viễn đặt cơm lên quầy, xoa xoa tay, thở ra mấy hơi.
“Đã bảo anh mặc nhiều quần áo hơn mà, anh chỉ cần đẹp không cần ấm à.” Lộc An bưng cơm, bắt đầu ăn.
Tiêu Viễn ra sau quầy ngồi, bật lò sưởi lên hong tay, hơi nóng lập tức tỏa ra, tay anh đã ấm hơn rất nhiều: “Này, ngồi một mình không thấy lạnh hả? Còn không bật lò sưởi.”
“Không sao, mới tháng mấy đâu.”
“Ngày mốt không bán à?” Tiêu Viễn quay đầu hỏi hắn.
Lộc An vừa ăn vừa nói: “Phải bán chứ, tôi nhờ anh Triệu trông giúp nửa buổi rồi.”
Tiêu Viễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhìn chằm chằm Lộc An ăn cơm.
Chờ hắn ăn xong, Tiêu Viễn lại đứng dậy, dọn bao đựng bỏ vào thùng rác, sau đó lấy ly nước ấm cho hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhat-duoc-ban-trai-o-ven-duong/2247265/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.