"Muộn rồi. Giải tán."
Sau tiếng ra lệnh, những người đang hùng hục đào đất khoét hào, khiêng người bệnh đến khu quân y đồng loạt ngã rạp ra như cây gặp bão. Một ngày vô cùng mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc. Những quân sĩ trong lực lượng tiếp tế ra đi mới một nhiệt huyết nồng cháy, khi gặp cảnh người chết như ngả rạ thì càng xót thương, không ngừng dốc hết sức mình để cứu trợ. Họ có là binh lính thuộc về quân đội triều đình có nguồn gốc từ thời Hoàng đế đầu tiên của nước Mặc, được chính tay Thuỷ Hoàng tuyển chọn và đào tạo. Vốn có xuất thân từ nông dân, vùng lên khởi nghĩa để chống trả loạn lạc kéo dài, những binh lính này vô cùng đồng cảm với số phận của quân đội biên cương. Mặt khác, chủ tử của họ lại là Thái tử điện hạ Mặc Tri Nghiên, một người tuổi trẻ tài cao, đức độ.
Hạ Xương sau khi tự dấn tấm thân vàng ngọc của mình xuống bùn cùng xác chết và rác rưởi, hắn không bỏ qua cơ hội được nghỉ ngơi này, nằm bệt xuống đất. Lúc đó có mấy cô nương phụ tá từ trong y doanh bước ra, tuy vóc người nhỏ bé mà giọng nói đáng gờm: "Không được nằm nghỉ luôn ở đó đâu! Mọi người mau đi tắm rửa rồi uống thuốc đề phòng bệnh dịch. Ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khoẻ để có sức cho ngày mai."
Những binh lính nghe thấy giọng phụ nữ liền nhao nhao lên trêu trọc. Biết họ có ý tốt, lại toàn những người nhiệt tình, tiểu cô nương cũng đáp lại không ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-thien-co/2711253/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.