Cố Dã vừa thấy tôi đã lo lắng hỏi: “Sao đột nhiên lại khóc? Buổi chiều cũng đã thấy tâm trạng của em không tốt lắm, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Tôi cắn chặt môi mới không thất lễ đẩy mạnh anh ta ra.
Tôi không dấu vết tránh tay anh ta chạm vào bả vai tôi, chỉ về phía công viên ở đối diện khu chung cư của tôi: “Tôi mất ngủ, muốn dạo công viên, anh đi theo tôi.”
Dưới ánh đèn đường, Cố Dã yên lặng quan sát biểu cảm của tôi.
Mặt tôi vẫn luôn không có cảm xúc, anh ta đừng hòng nghĩ là có thể nhìn ra gì đó.
Tôi cho là anh ta sẽ từ chối, tôi còn chuẩn bị sẵn là sẽ mạnh bạo kéo anh ta đi.
Anh ta đột nhiên cưng chiều mở miệng: “Được. Anh đi với em.”
Cố Dã đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
Tôi nghĩ đến trước đó nhất định là anh ta đã nắm tay cô gái khác, nói không chừng còn ôm đến thân mật.
Tôi lập tức vô ý thức né tránh, không cho anh ta chạm vào.
Tôi bước về phía trước trước một bước, dẫn theo anh ta đi vào bên trong.
Công viên rất lớn, cây cối rậm rạp, bên trong còn có hồ ngắm cảnh.
Dạo hết một vòng hồ có thể gần cả tiếng.
Trước đó tôi có nghiên cứu địa hình rồi nên cũng khá quen chỗ này, vậy nên tôi đi rất nhanh.
Tôi vẫn đang nghĩ thầm, nếu bắt được Cố Dã chân đạp hai thuyền, có phải nên trực tiếp chia tay luôn hay không.
Nhưng tôi cảm thấy rất mệt.
Tôi vẫn chưa “làm” đủ, cứ như vậy buông tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-nham-ban-trai/777056/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.