Edit: Luna Tan
Hốc mắt chua xót nhưng không có một giọt nước nào rơi xuống. Y có thể vì loại người như bọn họ mà mềm lòng… thật không đáng.
Lúc này chợt nghe thấy Mạnh Vãn Đình cùng Chu Cẩm Hoa thi nhau bật cười ha hả. Cười sung sướng, còn giống như không thể tin được. Anh dang hai tay ôm lấy y ngả vào ***g ngực mình.
“Buông ra!”. Lâm Mộ Tịch lạnh lùng quát.
“Mộ Tịch, em đúng là người ưa sạch sẽ mà”. Mạnh Vãn Đình kề sát tai y nhẹ nhàng nói, hơi thở đàn hương phả lên trên mặt.
“… Tôi nói lần cuối… Buông tôi ra!”
“Mộ Tịch, Chu đại ca trong lòng cậu là loại người như vậy sao?”. Chu Cẩm Hoa cười cười hỏi.
“Là có ý gì?”
“Ở cái nơi tồi tàn này sao có thể kiếm được thuốc phiện dễ dàng như vậy chứ?”
“Vậy thứ anh tiêm cho đứa bé đó là…”
“Đường gluco!”. Chu Cẩm Hoa dứt khoát trả lời.
“…”
Trong xe lại một lần nữa trở nên yên lặng, đáng tiếc không duy trì được bao lâu.
Mạnh Vãn Đình sảng khoái cười, cánh tay càng dùng thêm lực siết chặt lấy y: “Không phải em cũng tưởng rằng Chu Cẩm Hoa thật sự có ý định nổ súng bắn em đấy chứ?”.
Lâm Mộ Tịch yên lặng gật đầu.
“Yên tâm, kỹ thuật của cậu ấy rất kém, không bắn trúng em được đâu”. Anh vỗ vỗ lên bả vai Chu Cẩm Hoa mỉm cười.
Y nghiêng đầu nhìn anh đã trở lại bộ dáng khi xưa, hi hi ha ha một mực không ngớt, lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-lac-ly/2616778/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.