Edit: Luna Tan
“Đã tìm được Tiểu Tĩnh, vậy tại sao không đem con bé trở về?”. Y hỗn loạn hỏi.
Ý nghĩ bắt đầu mơ hồ, trước mặt cũng dần trở nên hôn ám.
Mạnh Vãn Đình tránh những vết thương vỗ nhẹ lên lưng khiến y càng thêm buồn ngủ.
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đem Tiểu Tĩnh bình an trở về”
…
Lâm Mộ Tịch giật mình tỉnh giấc, cảm giác trong người đã khá hơn rất nhiều, y đưa tay bóp bóp trán ngồi dậy liền trông thấy Mạnh Vãn Đình đang ghé trên mép giường ngồi ngủ.
Không khí giá lạnh trong phòng cộng thêm quần áo mỏng như vậy, cho dù là Mạnh Vãn Đình cũng có chút rét run vì lạnh. Y thở dài lay anh dậy: “Mau dậy đi, có muốn ngủ cũng phải lên giường chứ!”.
Người kia gian nan mở mắt, sau đó ngẩn người sững sờ nhìn y.
“Sao vậy?”. Y hỏi.
“Em đồng ý để tôi ngủ trên giường sao?”. Mạnh Vãn Đình vui sướng nói.
“Ừm, anh lên giường đi… Tôi ngồi đây cũng được”. Y vừa nói vừa trượt xuống mép giường.
Mạnh Vãn Đình thở dài đem người đặt trở lại: “Không cần vậy đâu, trên người em còn có thương tích, tôi không sao cả”.
Lúc này cả hai đều không còn buồn ngủ nữa, y nhìn chút sắc mặt anh hỏi: “Chúng ta bây giờ phải làm sao?”.
Người kia cười cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không khiến em phải chậm trễ”.
Lâm Mộ Tịch nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng tựa vào thành giường.
Y có thể cảm nhận rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-lac-ly/2616776/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.