Edit: Luna Tan
Mạnh Vãn Đình để tóc xén, mặc trên người mấy bộ quần áo rẻ tiền không hề để ý đứng trước mặt y.
Trong lòng Lâm Mộ Tịch vẫn như trước đối với người này tràn đầy hận ý, nhưng chứng kiến anh thay đổi như vậy, những từ ngữ ác độc trong đầu lại không cách nào thốt ra khỏi miệng.
Y trấn tĩnh lại một chút tâm tình, cúi xuống nhặt ví tiền của mình lên, dùng ngữ khí lễ phép lại xa lạ nói: “Cám ơn anh đã giúp”.
Mạnh Vãn Đình vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy áp lực cùng tưởng niệm.
“Không cần khách khí, chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi…”. Nói dứt lời liền đưa tay sờ sờ mái tóc vừa ngắn lại vừa cứng bối rối nhìn y.
“Tôi đi đây, cám ơn anh”. Lâm Mộ Tịch gật đầu có ý muốn rời khỏi, người kia rất nhanh níu tay y lại: “Đợi một chút!”.
“Buông ra!!!”. Ký ức chôn giấu thoáng chốc bừng tỉnh, y hung hăng hất mạnh tay anh, vội vàng lùi về phía sau một bước lớn.
“Mạnh Vãn Đình, chúng ta đã không ai nợ ai nữa, anh đừng có mãi dây dưa như vậy!”
Anh sững sờ nhìn người trước mặt rống giận, mí mắt thoáng chốc trùng xuống chậm rãi cúi đầu: “Tôi không có, chỉ là trùng hợp gặp em…”.
Y lạnh lùng cười trong lòng: Có ngốc mới tin lời anh!
Một hồi không lâu, Mạnh Vãn Đình liền đảo quanh bốn phía rồi đột nhiên dán chặt vào một điểm trên mặt đất, ánh mắt phút chốc lấp lánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-lac-ly/2616750/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.