Edit: Luna Tan
Mạnh Vãn Đình đưa tay sờ loạn khắp người y.
Toàn bộ dây thừng đã được cởi ra hết, y nhắm mắt lại mặc cho người kia tùy ý trên cơ thể mình.
“Lâm Mộ Tịch, cậu nên bắt đầu học cách hầu hạ tôi đi”
Y đờ đẫn gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh, bất tri bất giác, một giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt đã nhuốm màu mệt mỏi.
Anh khẽ thở dài: “Sớm biết chấp nhận sự thật sẽ thấy tốt hơn… Cuối tuần này cùng tôi trở lại Hương Cảng”.
Y giật mình mở to hai mắt: “Mạnh tiên sinh, tại sao?”.
“Cảm thấy choáng váng? Không lẽ cậu nghĩ tôi muốn sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cả đời sao?”
“Vậy sau này…”. Y run rẩy hỏi.
“Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi? Từ nay về sau hãy thành thành thật thật đi theo tôi mà chuộc tội”
Kéo cao chân y đặt lên hông mình, Mạnh Vãn Đình thô bạo hung hăng tiến vào dũng huyệt chật hẹp kia. Lâm Mộ Tịch không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay siết chặt lấy cổ anh.
“Cậu muốn đem tôi… siết chết sao…”.
Cố gắng chịu đựng cơn đau truyền tới từ nơi mập hợp, y nhỏ giọng cầu xin: “Mạnh tiên sinh, trước khi rời khỏi đây có thể cho tôi gặp con gái mình một lần được không?”.
“Vậy cậu có thể cho tôi gặp Hinh Hinh một lần được chứ?”
Y tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Mạnh Vãn Đình, tôi đã mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cũng không hề đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-lac-ly/2616734/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.