Edit: Luna Tan
Lâm Mộ Tịch mơ màng mở mắt, đang muốn rời giường liền nhìn thấy Mạnh Vãn Đình ngồi bên cửa sổ.
Hiện tại trên người không một mảnh vải che thân. Không còn cách nào khác, y đành phải lên tiếng: “Mạnh Vãn Đình…”.
Anh quay đầu lại, y vội vàng xấu hổ cúi đầu: “Có thể phiền anh ra ngoài một lát không? Tôi muốn… thay quần áo…”.
Mạnh Vãn Đình lơ đễnh cười: “Đều bị tôi nhìn thấy cả rồi, còn xấu hổ gì chứ?”. Tuy là nói vậy nhưng anh vẫn tránh đi, nhìn ra ngoài cửa sổ…
Lâm Mộ Tịch gấp rút mặc lại quần áo chỉnh tề, ấp úng nói:
“Tôi đi… đi làm”
Anh chỉ “Ừ” một tiếng coi như đáp lời.
Bước xuống dưới tầng, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm, y vừa ăn sáng vừa ngước đầu nhìn về cầu thang phía trước.
‘Hôm nay Mạnh Vãn Đình không đi làm sao?’. Lâm Mộ Tịch thầm nghĩ.
Ăn xong bữa sáng, y thu dọn qua chén đũa rồi bước tới cửa chuẩn bị đi làm.
Người đứng ngoài cũng vừa lúc ngẩng đầu lên.
Là cô gái trẻ mặc áo gió đen hôm trước.
“Lâm Mộ Tịch, thật trùng hợp nha!”. Cô ả mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn khí thế của người hôm qua vừa mới gây sự.
Hai người cứ vậy, mặt đối mặt đứng nhìn nhau.
Mãi đến một lúc sau khi Chu Cẩm Hoa tới, nhìn thấy cô gái đang đứng ngoài cửa liền vô cùng mừng rỡ nói: “Hoàng tiểu thư, cô đã đến rồi!”, sau đó hướng lên tầng trên gọi lớn: “Đại ca, Hoàng tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-lac-ly/2616726/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.