“Chu ca……”. Y quấn chăn lên người vội vàng chạy đến giữ lấy cánh tay anh.
“Có phải trong nhà tôi……”. Giọng nói y run rẩy, ánh mắt cầu xin nhìn người phía trước: “Anh và Mạnh Vãn Đình cùng đi tới nhà tôi……”.
Chu Cẩm Hoa quay lại mỉm cười trấn an y: “Không có việc gì đâu. Lúc đến nhà cậu, chỉ có mình tôi vào thôi còn Mạnh tiên sinh đứng bên ngoài chờ đợi. Giờ anh ấy đang đi đặt kính cho cậu rồi”.
Không thể nào…… Trong lòng Lâm Mộ Tịch nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không có việc gì là tôi yên tâm rồi, cám ơn anh, Chu ca”.
Chu Cẩm Hoa mỉm cười vui vẻ sau đó nhanh chóng rời đi.
Tay trái sáng nay đã có người đến băng bó cẩn thận, lúc rời đi tâm tình của Mạnh Vãn Đình nhìn rất tốt, thậm chí anh ta còn cắn nhẹ lên bả vai y.
Bị nhốt ở đây đã nhiều ngày như vậy nhưng người kia vẫn chẳng mảy may có một chút ý định muốn thả y ra. Lâm Mộ Tịch co người vùi mình vào trong chăn, đôi mắt nhìn ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
“Tay sao rồi?”. Thanh âm truyền tới từ ngoài cửa, y vội vàng xoay người ngồi dậy.
Mạnh Vãn Đình hình như rất vui vẻ, trong tay còn cầm một hộp kính mắt.
“Cám ơn Mạnh tiên sinh, đã tốt hơn nhiều rồi”
“Nhìn xem cặp kính này có hợp với cậu không”
Lâm Mộ Tịch nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, bên trong là một cặp kính không gọng với mắt thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn phòng ánh lên hào quang sáng lấp lánh vô cùng chói lọi, gọng bên tai được phủ một lớp nhũ bạc xa hoa tinh tế, cầm nó trên tay cảm giác rất khác biệt.Chiếc kính này cùng với chiếc kính trước đây của y hình dáng tuy giống nhau nhưng về mặt giá trị thì chắc chắn cách xa hàng ngàn cây số. Thế nhưng, thứ quý giá như vậy đối với y mà nói chẳng khác gì mấy hàng thủy tinh mỹ nghệ tầm thường cả.
Thật nực cười: “Mạnh tiên sinh, ngài đâu cần phải lãng phí tiền của trên người tôi như vậy”.
Mạnh Vãn Đình cúi đầu nhìn xuống, cầm chiếc kính mắt trên tay giúp y đeo lên: “Cậu không nhìn thấy rõ làm sao có thể hầu hạ tôi cho tốt được?”.
Lâm Mộ Tịch ngẩng lên nhìn thân hình to lớn đang đứng chắn trước mặt.
Lần đầu tiên y gặp người này chính là cái đêm bị bọn họ thay phiên nhau cường bạo nhục nhã, anh ta một thân đen tuyền giống như dạ quỷ bước ra từ đêm tối, lạnh lùng quan sát y bị người khác hành hạ, tra tấn. Lần thứ hai là ở công viên trò chơi, phía sau anh là cả một đoàn vệ sĩ cùng với quan chức địa phương nơi đó, Mạnh Vãn Đình đã khiến cho Tiểu Tĩnh vô cùng sợ hãi. Căn phòng hội chuẩn mờ tối trong viện là lần thứ ba khi anh đưa lưng về phía y ra lệnh xoa bóp trị liệu cho mình, còn không quên ngớt lời nhục mạ không dứt. Đến cuối cùng y lại bị giam giữ ở nơi này……
Chua xót tự cười chế giễu bản thân lại bị Mạnh Vãn Đình trông thấy: “Bác sĩ Lâm hình như đang rất vui vẻ? Có phải tìm được một chút cảm giác trước đây rồi?”.
Nhàn nhạt lắc đầu, Mạnh Vãn Đình lôi y xuống giường, kéo đến trước một tấm gương lớn đặt trong phòng.
“Nhìn cho rõ đi, cảm thấy thế nào?”
Lâm Mộ Tịch quay đầu không muốn nhìn thấy chính mình trong gương thảm hại đến mức nào thế nhưng lại bị Mạnh Vãn Đình nắm lấy quai hàm ép phải quay lại.
Người trong gương có khuôn mặt vô cùng thanh tú, những đường cong nhu hòa nhưng không mang lại vẻ yếu đuối, cả khuôn mặt đẹp tựa một bức tranh thủy mặc, mái tóc đen tùy ý buông xòa trước trán…
Tay trái được băng bó cẩn thận mềm rũ buông thõng xuống, phía còn lại đang bị một bàn tay khác giữ chặt lấy, đôi chân thon dài nhè nhẹ run lên. Trên thân thể tái nhợt rải đầy hôn ngân xanh tím, có chỗ đã trở nên nhạt màu, cũng có những dấu vết thâm sâu mới để lại còn thoáng ẩn hiện một chút tia máu. Hai điểm hồng anh trước ngực cũng không thoát khỏi, cổ cùng bả vai dày đặc những vết cắn khiến cho người khác chỉ cần liếc qua cũng thấy được thân thể này vừa mới trải qua bao nhiêu nhục nhã. Lâm Mộ Tịch nghiêng đầu chuyển tầm mắt sang hướng khác: “Mạnh tiên sinh, bây giờ tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, ngài đã hài lòng rồi chứ?”.
Trước đây mặc dù y không có thân hình cường tráng cùng màu da gợi cảm như Mạnh Vãn Đình nhưng cũng là một người đàn ông khỏe mạnh anh tuấn, so với cái người trong gương kia quả thật quá xa lạ.
“Tôi chỉ muốn cho cậu thấy mình xinh đẹp đến nhường nào mà thôi”. Dứt lời, Mạnh Vãn Đình kéo mạnh tay y ngã vào ***g ngực mình, tay còn lại vuốt ve, xoa nắn chiếc mông mềm.
“Mạnh tiên sinh”. Y ghé sát vào người anh nói: “Khi nào anh mới có thể thả tôi ra?”.
Mạnh Vãn Đình trên tay vẫn không ngừng di chuyển: “Chờ đến khi nào tôi chơi chán đã!”.
Lâm Mộ Tịch lần đầu tiên giãy ra khỏi ngực anh, vịn thành giường ngồi xuống, lấy chăn đắp qua hạ thể.
“Muốn cùng tôi đàm phán?”. Miệng nhếch lên nụ cười hoàn hảo nhưng trong mắt lại không có lấy một chút nhiệt độ nào.
“Mạnh tiên sinh, chuyện của em gái anh…… Thành thật xin lỗi, tôi biết rõ cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được hiện thực. Thế nhưng…… anh đối với tôi cũng đã làm ra nhiều như vậy, tuy rằng không thể so sánh được với tính mạng con người nhưng tôi cũng đã chấp nhận sự trừng phạt của anh rồi, Mạnh tiên sinh, buông tha tôi đi”
Y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vãn Đình.
Người kia chậm rãi lên tiếng: “Lâm Mộ Tịch, cậu nghĩ rằng giờ tôi thả cậu ra thì cậu có thể có lại cuộc sống như trước đây sao?”.
“Không thể, nhưng ít nhất…… cũng có thể có được một phần nào đó”.
“Vợ cậu hiện đang làm việc cho công ty tôi, tôi có thể dễ dàng sa thải cô ấy, cũng có thể khiến cho cô ta không tìm nổi bất cứ một công việc nào khác”
Y mỉm cười chua xót: “Mạnh tiên sinh, sau cuộc phẫu thuật thất bại ngày hôm đó, hai chúng tôi đã từ bỏ những thứ như vậy rồi, bây giờ cũng sẽ không quan tâm đến nữa. Thả tôi ra, chúng tôi sẽ đi đến một thành phố khác bắt đầu cuộc sống một lần nữa”.
“Tôi đã nói rồi, cậu không thể có lại được quá khứ”. Anh luồn tay mình vào trong chăn, khẽ vuốt lên eo y: “Trải qua những chuyện như vậy, cậu vĩnh viễn cũng không thể quên được……! Giống như tôi vậy”. Dứt lời liền nhéo mạnh lên thắt lưng y.
“Tôi có thể!”. Lâm Mộ Tịch kiên định nhìn vào đôi mắt kia.
“Thật sao?”
“A!”. Tay bỗng nhiên bị giật mạnh dùng cà vạt trói chặt lên đầu giường, Mạnh Vãn Đình hung bạo tiến vào cơ thể y, cả không gian phảng phất như lay động theo.
Tiếng rên rỉ thống khổ vô lực khống chế nổi tràn ra khỏi miệng, Mạnh Vãn Đình thoải mái nói: “Thật dễ nghe, tôi nhớ rõ trước kia không phải cậu lúc nào cũng cắn răng chịu đựng sao?”.
“Đã ở trước mặt anh… ưm… kêu lên rồi…… Cũng không còn gì… để… A!”
Mạnh Vãn Đình dùng sức cắn mạnh xuống cắt ngang lời nói của y.
Cơ thể bị đè ép, chịu luật động như một chiếc pít – tông cộng thêm sức nặng của Mạnh Vãn Đình khiến y ngay cả hô hấp cũng trở nên chật vật. Tiếng thở dốc khàn khàn cùng thanh âm ám muội khiến anh phá lệ vô cùng hưng phấn. Dũng huyệt chật hẹp đã sớm không thể chịu đựng nổi, nội vách tường bị hung hăng trừu sáp tới sưng đỏ, mỗi lần tiến vào đều đâm chọc đến nơi sâu nhất.
Một tay anh đưa lên vân vê hai hạt anh đào trước ngực, tay còn lại trượt xuống bắt lấy phân thân mềm nhũn thao lộng.
“A……”. Nơi nhạy cảm bị bàn tay khác xoa nắn khiến y bất giác kêu lên. Mạnh Vạn Đình dùng đủ mọi cách khiêu khích, khơi dậy dục vọng trong y nhưng thứ kia vẫn như cũ không một chút phản ứng.
“Như vậy mà cũng không “lên” sao?”
“Mạnh tiên sinh…… ưm… Tôi không phải…… không phải người đồng tính… a…”
“Cậu như vậy có thể thỏa mãn được vợ mình?”. Anh ác ý hỏi
“…… Tôi cũng là đàn ông”
“A”. Mạnh Vãn Đình một phát nắm lấy tóc y giật lên cao: “Tôi còn tưởng cậu đã quên rồi chứ?”.
Cúi xuống cắn mạnh lên yết khiến hầu khiến Lâm Mộ Tịch không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, anh điên cuồng đẩy nhanh tốc độ trừu sáp, đầu đỉnh gấp rút ma sát lên vách tường chật hẹp. Hít thở không thông buộc y phải há miệng thở dốc, Mạnh Vãn Đình nhanh chóng đem ngón tay vừa mới vỗ về phân thân lúc nãy nhét vào miệng y kẹp lấy đầu lưỡi…… Thật muốn cắn mạnh xuống một phát, chỉ là y không dám chọc giận tên ác ma đang đè nặng trên cơ thể mình.
Cả người trở nên căng cứng, nhiệt dịch nóng bỏng phúc chốc bắn thẳng vào sâu trong cơ thể.
Cảm nhận được thứ vừa mới phóng thích đang rời khỏi, thay vào đó là ngón tay trong miệng y lúc nãy được lấy ra chen vào dũng đạo ẩm ướt.
“Cậu xem”. Mạnh Vãn Đình đưa tay tới trước mặt y, bạch dịch nhớp nháp từng giọt nhỏ xuống khuôn mặt, rơi lên kính che mờ tầm nhìn vốn dĩ đã không còn rõ ràng nữa.
“Tôi hẳn là cứ nên để cậu như vậy mà ném thẳng ra đường cái”. Ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng người trước mặt, vươn ngón tay vẽ loạn dịch thể lên môi y.
Y nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, cố gắng áp chế cảm giác chán ghét đang trào lên trong ***g ngực.
“Lâm Mộ Tịch, tất cả những chuyện này đều là cậu xứng đáng nhận phải”. Dứt lời liền cúi xuống gặm cắn lưu lại từng dấu vết mới trên da thịt.
Y run rẩy gật đầu: “Tôi biết”.
P/S: Đậu má, rốt cuộc trong quá khứ anh đã gặp phải cái chuyện khủng khiếp gì mà trở nên tàn nhẫn như vậy chứ??? ;___;
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]