Cửa vừa mở, Lâm Mộ Tịch vội vàng quay đầu sang nơi khác không dám đối diện nhìn cô, Chu Cẩm Hoa đứng bên cạnh vẫn đỡ lấy y.
“Mộ Tịch”. Nhìn thấy chồng mình đang đứng ngoài cửa, Tiểu Tuyết không kìm nổi lòng liền nhào tới ôm chặt lấy y, không biết mình đã vô tình đè lên những vết thương trên người chồng khiến y kêu lên một tiếng.
“Mộ Tịch, anh không sao chứ……? Anh… anh ta……”. Âm thanh Tiểu Tuyết run rẩy nói không lên lời, tiểu bảo bối cũng sợ hãi nép sau lưng cô.
“Chị Lâm, trên người Bác sĩ Lâm hiện đang bị thương, chúng ta trước hãy vào nhà đã”
“Anh là ai? Mau thả chồng tôi ra”. Tiểu Tuyết có chút sững sờ nhưng rất nhanh sau đó hét lên giận dữ như hổ mẹ giữ con với Chu Cẩm Hoa.
“Bà xã, anh thực sự đứng không nổi nữa……”. Đầu gối Lâm Mộ Tịch không tự chủ mà khuỵu xuống, Tiểu Tuyết đau xót nhìn y, vội vàng tiến đến đỡ, một tay ôm lấy cục cưng nhỏ cùng vào nhà rồi đóng cửa lại.
Khung cảnh này, mùi hương này vô cùng quen thuộc… đây chính là nhà của y, tất cả xúc cảm ùa về tựa như một giấc mộng, cảm giác rất không chân thực.
“Tiểu Tĩnh, đến đây”
Tiểu bảo bối vừa rồi còn sợ hãi trốn sau lưng mẹ, giờ nghe thấy tiếng gọi của y liền bổ nhào vào lòng khóc lớn: “Ba ba đi đâu mà lâu như vậy mới về huhu…?”.
Bắt lấy cái đầu nhỏ hơi rối, Lâm Mộ Tịch âu yếm ôm lấy cục cưng nhà mình vào lòng mà hít ngửi không thôi, nghe thấy bảo bối trong lòng đang nức nở…
“Ba ba vừa rồi phải đi công tác rất là xa, cho nên mới không về nhà với Tiểu Tĩnh được…… Lúc ba không có nhà, Tiểu Tĩnh có nghe lời mẹ không đó? Hằng ngày mẹ có đi đón con đúng giờ không?”. Y hỏi một câu, cục cưng nhỏ cũng ngoan ngoãn đáp lại một câu, Chu Cẩm Hoa cùng Tiểu Tuyết chỉ im lặng đứng nhìn cha con hai người bọn họ đang vui vẻ đoàn tụ.
“Tiểu Tĩnh ngoan, đã đến giờ đi ngủ rồi”. Không biết qua bao lâu, Tiểu Tuyết đang đứng bên cạnh dịu dàng lên tiếng, nhìn cô lúc này rất khác với cái người vừa rồi nổi giận ngoài cửa.
“Nhưng mà………”
“Tiểu Tĩnh ngoan, mau nghe lời mẹ, hôm khác ba ba sẽ lại về thăm con mà”
Bảo bối hai mắt ngấn lệ, rưng rưng muốn khóc nhưng vẫn ngoan ngoan theo mẹ về phòng đi ngủ.
Không nỡ rời xa bước chân chập chững của con bé, Lâm Mộ Tịch đứng dậy muốn đuổi theo nhưng rất nhanh đã bị Chu Cẩm Hoa nắm lấy bờ vai khẽ đè xuống.
Hai người cùng nhau ngồi đối diện trên ghế sô pha lắng nghe tiếng ru nhẹ nhàng của Tiểu Tuyết. Chỉ một lát sau cô đã trở lại ngồi xuống bên cạnh nhìn y, miệng hé ra rồi đóng lại như muốn nói rồi lại thôi: “Mộ Tịch……”.
Y tự biết bản thân mình hiện tại thê thảm đến mức nào, rất muốn giải thích cho cô hiểu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu cho đúng.
Tiểu Tuyết thất thần nhìn y, cất tiếng hỏi nhưng giọng nói lại đầy chắc chắn: “Anh sẽ còn đi tiếp phải không?”.
Đầu y một mảnh hỗn loạn tràn về: “Anh không biết……”.
Cô liền quay đầu nhìn Chu Cẩm Hoa, anh cúi gằm mặt xấu hổ nói: “Tôi chỉ là người hộ tống Bác sĩ Lâm thôi……”.
“Vậy nên lát nữa sẽ lại hộ tống anh ấy trở về nơi đó?”. Cô bình tĩnh một cách đáng sợ: “Các người là ai?”.
Đôi mắt Lâm Mộ Tịch dần ảm đạm, tựa đầu ra sau ghế: “Tiểu Tuyết…… nhà đầu tư mà anh đã nói, chính là anh trai của Hinh Hinh”.
“…”
Thoáng chốc, bi thương, thống khổ tràn về trên khuôn mặt xinh đẹp kia, đáy lòng y co rút đau đớn.
Bất cứ ai cũng có thể phạm sai lầm, kể cả bác sỹ cũng không ngoại lệ… chỉ là trong số biết bao bệnh nhân mới có thể có một trường hợp dẫn đến tử vong như vậy, xác suất xảy ra cũng vô cùng thấp.
Nhưng đối với người bệnh mà nói, một khi sai lầm này rơi xuống người họ thì tỷ lệ một trăm phần trăm…… đều không thể cứu vãn?
Y chẳng qua chỉ là người không may mắn, gặp phải trường hợp như Hinh Hinh.
“Mộ Tịch……”. Tiểu Tuyết nắm lấy tay trái y nâng lên, vết dao đâm xuyên qua chưa được xử lý giờ sưng tấy lên trông vô cùng đáng sợ.
“Chị Lâm, mạng người quý giá, hai người cũng có con nhỏ… Chắc chị ít nhiều cũng hiểu được sự tức giận của Mạnh tiên sinh…”
“Nhưng Mộ Tịch không có sai…”. Tiểu Tuyết đau xót nhìn chồng mình, tựa trán mình vào trán y nói.
Chu Cẩm Hoa đứng cạnh hồi lâu mới không đành lòng lên tiếng: “Bác sĩ Lâm, chúng ta phải đi rồi”.
Anh bước tới kéo y lên, Tiểu Tuyết mất đi chỗ dựa ngã người lên ghế ngẩng đầu vô lực nhìn y, trong mắt phát ra một tia sáng kỳ lạ.
“Mộ Tịch, khi nào anh sẽ trở về?”
Còn chưa kịp mở miệng nói, Chu Cẩm Hoa đã nhanh chóng cắt lời: “Chuyện này cậu ấy không thể quyết định được, tất cả còn tùy vào ý của Mạnh tiên sinh”.
Nói xong cũng không để Lâm Mộ Tịch nhìn vợ mình thêm lần cuối mà kéo thẳng ra ngoài…
Ngồi vào trong xe, y bất lực nhìn anh chất vấn: “Vì sao không để tôi nhìn cô ấy thêm chút nữa? Tôi vẫn chưa giải thích rõ ràng với cô ấy mà, một chút thời gian như vậy anh cũng không thể cho tôi sao?”.
Chu Cẩm Hoa nhìn ra bóng tối dày đặc bên ngoài cửa sổ: “Bác sĩ Lâm, không phải là tôi không muốn cho hai người thêm chút thời gian đoàn tụ, mà cho dù anh có giải thích rõ ràng với cô ấy thì như vậy có thật sự tốt hay không……? Nhưng có điều này khiến tôi rất thắc mắc, vợ anh quả thật quá mức bình tĩnh, nếu đổi lại là những người phụ nữ khác thì đã khóc lóc làm loạn từ sớm rồi”.
Không biết phải nói gì, tất cả bao trùm lên một khoảng im lặng, hình ảnh ngôi biệt thự ác mộng càng lúc càng gần…
Để mặc Cẩm Hoa đỡ mình lên tầng, trong phòng Mạnh Vãn Đình đã ngồi sẵn chờ y từ sớm.
“Người nhà cậu đều khỏe cả chứ?”. Anh tự tiếu phi tiếu buông lời. (cười mà không cười đó)
Lâm Mộ Tịch đờ đẫn gật đầu.
“Đến đây giúp tôi cởi quần áo”
Loạng choạng bước đến, nâng tay lên tháo cà vạt, tay phải lành lặn cởi ra từng cúc áo… Lúc này y mới để ý thấy, trên người Mạnh Vãn Đình có rất nhiều vết sẹo lớn, có lẽ do đã trải qua rất lâu rồi nên giờ đã mờ đi ít nhiều, không còn nhìn rõ nữa.
“Sao vậy? Không đeo kính nên không thấy rõ phải không?”. Mạnh Vãn Đình nâng mặt y lên.
“……… Ừm, trước đây chưa từng nhìn kỹ…… Không biết trên người anh lại có nhiều vết thương đến vậy”
“Quần”. Anh nghiêng người nằm lên giường nói.
Lâm Mộ Tịch yên lặng nghe theo, tay kia bị thương nên chỉ có thể cắn răng chật vật dùng tay phải cởi quần cho anh.
Mới có một lát mà đầu đầy mồ hôi, Mạnh Vãn Đình nhìn y, đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai tôi sẽ gọi người đến xử lý vết thương trên tay cậu”.
“… Cám ơn Mạnh tiên sinh…… tôi có thể tự mình làm được”
Quần mới kéo đến ngang hông, trụ thịt sung sức dưới đám lông mao vội vàng bật dậy khiến tay y không khỏi run rẩy. Nhìn bộ dáng Lâm Mộ Tịch như vậy khiến anh không khỏi phì cười.
“Không phải từng nói đều có sao? Thế nào lại trưng ra vẻ mặt như vậy?”
Đây là lần đầu tiên y thấy anh cười chân thực đến vậy, tự nhiên mà sảng khoái.
Mạnh Vãn Đình đem y kéo vào lòng rồi xoay người đè lên, mặt đối mặt nhìn nhau. Ngón tay ấm áp mân mê làn da phía bên trong đùi, nhẹ nhàng vuốt ve thiêu đốt lên từng nơi mà nó đi qua.
Lâm Mộ Tịch xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, anh tóm lấy một chân y đặt lên bên eo mình, đầu đỉnh cực đại đặt tại lối vào đỉnh đỉnh vài cái, sau đó mới chậm rãi xâm nhập.
Y khó chịu ngẩng đầu lên, khó khăn hớp lấy không khí.
“Cậu thực sự không được sao?”
“Tôi không phải người đồng tính!”. Lâm Mộ Tịch nhíu mày bình tĩnh trả lời.
“Lạnh lùng thật đấy”. Trên mặt vương lên nụ cười tà, cơ thể bắt đầu chuyển động gấp gáp cướp đoạt người dưới thân.
“Kính mắt của cậu bị vỡ rồi, ngày mai tôi sẽ gọi Cẩm Hoa đặt làm một cái mới”.
“Ưm…… Cám ơn… Mạnh tiên sinh nhưng… a… không cần thiết, dù sao hiện tại cũng… ưm… không cần đến, khi nào anh thả tôi ra… tôi sẽ tự mình đi đặt…”
Người phía trên bỗng dưng ngừng lại, anh cúi xuống gặm cắn bả vai y: “Vẫn là nên đặt trước một cái a…”.
Lâm Mộ Tịch ảm đạm cười không thành tiếng. Vốn định hỏi người kia khi nào mới chịu thả mình ra, nhưng hiện tại… có lẽ không cần hỏi nữa rồi.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Vãn Đình cùng Chu Cẩm Hoa đi đến nhà y lấy sổ khám mắt nhưng rất nhanh sau đó đã thấy Chu Cẩm Hoa trở về, ánh mắt nhìn y vô cùng khác lạ.
Trong lòng bỗng chốc nổi lên dự cảm chẳng lành: “Chu ca, anh sao vậy? Có phải……”. Anh lần thứ hai nhìn y khẽ thở dài.
P/S: Sao ta có cảm giác anh Chu nhìn thấy cảnh vợ bé Tịch ngoại tình thế nhể?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]