“Miệng lưỡi thế gian.”
Chắc là Tần Kí Minh mới từ công ty ra, áo khoác dạ thuận tay treo trên giá treo quần áo hình nhánh cây đáng yêu của Lâm Nguyệt Doanh, áo cổ tròn trắng ngà, da anh cực kỳ trắng, lại thích sạch sẽ, quần áo màu nhạt sạch sẽ như này rất tôn da anh, dưới ánh đèn, càng mang lại cảm giác quân tử như ngọc.
Như không có chuyện gì đẩy Lâm Nguyệt Doanh đi, Tần Kí Minh mới bắt tay với Lâm Sơn Hùng, ôn hoà thân thiết: “Hôm nay sao chú lại có thời gian rảnh tới đây?”
Lâm Sơn Hùng lớn hơn Tần Kí Minh mười sáu tuổi, nếu không phải là tình cảm qua lại giữa ông nội Lâm và ông nội Tần, bọn họ chưa chắc có cơ hội quen biết.
Đối mặt với một vãn bối tiền đồ thênh thang, lại có hậu thuẫn vũng chắc, Lâm Sơn Hùng vẫn cứ không tự giác thấp một cái đầu, ông ta cong eo, người cũng thấp một đoạn: “… Rất lâu rồi không gặp Nguyệt Doanh, nhớ con bé, đến thăm một chút.”
“Không phải thì tốt rồi,” Tần Kí Minh thở phào một hơi, “Cháu biết ngay mà, chú Lâm không giống với mấy người cậy già lên mặt, ỷ mình có chút quan hệ ruột thịt mà ăn nói ngang ngược, chú cũng tuyệt đối không phải là loại không muốn nuôi con gái nhưng muốn con gái nghe lời.”
Lâm Sơn Hùng cười gượng gạo: “Đúng, cháu nói rất đúng.”
Tần Kí Minh lùi về sau một bước, cười: “Chú Lâm, có phải quà chú mang tới cho Nguyệt Doanh quên ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguyen-dung-trai-tim-duong-trang-sang/2638008/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.