“Được thôi!”
Sở Việt nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Vậy thì câu chuyện có vẻ sẽ rất dài đó, phải kể từ lúc tôi bắt đầu chạy trốn khỏi Lôi Trạch."
“Vậy thì từ từ nói, dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian.” Tôi cười tủm tỉm nói.
Sở Việt thoải mái dựa lưng vào ghế sa lon, trầm ngâm
một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: "Lúc đó không phải tôi đã đâm chết một tên du côn sao, sau đó mới mua vé xe lửa và chạy trốn xuyên đêm, việc này chắc cậu cũng biết.
“Ừm.” Tôi gật đầu, "Ngày hôm sau đến trường mới biết, tôi và Vân Kiến còn đi tìm cậu rất lâu nữa."
“Haha, lúc đó trong lòng rất hoảng, còn cực kỳ sợ hãi nữa, ngay cả ba mẹ trong nhà và các cậu tôi cũng không kịp báo một tiếng." Sở Việt cười haha, sau đó lại nói tiếp: "Tôi nhớ rõ lúc đó, tất cả tiền trên người cộng lại, chỉ đủ mua một tấm vé xe lửa. Lúc đó đầu óc vô cùng rối loạn, tôi thậm chí cũng không quan tâm đoàn tàu kia chạy về hướng nào, chỉ mơ mơ màng màng mua đại một tấm vé để lên xe."
“Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe lửa, là khoảng thời gian khó khăn nhất mà tôi đã từng trải qua từ lúc chào đời tới nay." Sở Việt nói tới đây liên dừng lại một chút, có vẻ đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, chậm rãi nói, "Tôi chỉ nhớ rõ lúc đó vừa đói, vừa mệt, vừa khát, lại không có tiền, không có đồ ăn, không có gì để uống. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3384043/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.