Âm thanh của tôi hết sức bình tĩnh và ôn hòa, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy Lâm Vĩnh Chí theo bản năng sợ run cả người.
Sau đó liền nhìn thấy sắc mặt hắn ta đã trắng bệch, chậm rãi cúi người xuống ghé vào sát bên chân tôi, sau khi cắn răng lại chậm rãi cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm sạch tro bụi trên giày da của tôi, dáng vẻ giống như một con chó thật sự.
Thời khắc này, đừng nói thân là phú nhị đại hung hăng và cao ngạo, hắn ta ngay cả một chút tự tôn còn sót lại của mình, cũng trong chớp mắt đã hoàn toàn võ nát. Từ nay về sau mỗi lần hắn ta đối mặt với tôi, ngoại trừ sự sợ hãi và nghe lời ra, sẽ không dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Đương nhiên, lòng trung thành còn phải từ từ tiếp tục dạy dỗ.
Tôi hài lòng mỉm cười, nhấc chân giẫm lên vai hắn, nhẹ nhàng dùng sức đá hắn ngã lăn sang một bên, nói: "Không tệ, anh Thanh, sắp xếp người đưa hắn đi bệnh viện. Một con chó nghe lời như vậy, cũng không thể cứ để nó chết đi như vậy."
"Được, Thiên thiếu gia." Từ Thanh vội vàng gật đầu,
sau đó chớp mắt với Ô Nha và Dương Trình.
Hai người vội vàng đó Lâm Vĩnh Chí đứng dậy, sau khi lên xe liền chạy thẳng đến bệnh viện.
Tôi xoay người đi về phía xe của mình, Lý Hổ và Từ Thanh liền đi theo sau.
“Anh Thanh, tình hình thương vong cụ thể của phe chúng ta như thế nào?" Tôi vừa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383943/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.