Giọng nói của Từ Thanh vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt, giống như việc giết một người đối với hắn mà nói cũng bình thường như đi siêu thị mua thức ăn vậy.
Tôi cúi đầu nhìn Tạ Anh Quan hơi thở đang vô cùng mong manh, khoát tay nói: "Không có tác dụng gì, cho hắn đi thanh thản đi."
“Được rồi, Thiên thiếu gia!"
Từ Thanh nhe răng cười, liền giơ tay chém xuống, mũi đao trực tiếp đâm vào ngực Tạ Anh Quan, phát ra một tiếng phập nặng nề.
Tạ Anh Quan đang hôn mê nhất thời toàn thân run rẩy lên, hai mắt trừng lớn, cũng đã nói không nên lời, một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy ra, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét yếu ớt và trầm thấp.
Ngay sau đó, chỉ thấy đồng tử của hắn dần dần tan rã, đầu nghiêng một cái, đã hoàn toàn không còn hơi thở nữa.
Lúc này Từ Thanh mới rút dao ra, lật thi thể của Tạ Anh Quan sang một bên, vừa vặn lăn đến trước mặt Lâm Vĩnh Chí.
Lâm Vĩnh Chí nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, đồng tử đột nhiên co rút lại, bị dọa đến tè ra quần, ngồi dưới đất dùng cả tay chân điên cuồng lui về phía sau.
"Á! Giết người, giết người!" Sắc mặt của Lâm Vĩnh Chí cũng trắng bệch theo, mồ hôi lạnh chảy ròng, vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi, chỉ vào thi thể trước mặt mà gào khóc thảm thiết, "Các ngươi vậy mà dám trực tiếp giết hắn! Các ngươi... các ngươi đều là kẻ điên sao!”
“Kêu cái gì mà kêu, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383942/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.