Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã khiến cho cả người Quan Chấn phải run lên, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Chỉ thấy hắn khẽ cắn môi, đột nhiên không nói một lời xoay người đi ra ngoài đám đông. Ba tên du côn người đầy đinh kia thấy vậy cũng vội vàng bò dậy, cúi đầu đi theo sau hắn.
Tôi thấy thế ánh mắt liền nghiêm túc lại, quát to: "Bọn họ muốn chạy, ngăn bọn họ lại!”
Sau khi nghe thấy tôi hét lớn một tiếng, đám đông xung quanh nhất thời kịp phản ứng lại, cơn kích động của quần chúng lại một lần nữa bộc phát, tiếng quát mắng nối liền thành một mảnh.
"Con mẹ nó, lừa người còn muốn trốn sao? Mau bắt bọn chúng lại!”
“Đã tìm người diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân thì thôi, vậy mà còn muốn bỏ thuốc mê để cưỡng bức con gái người ta, quả thực là cầm thú!"
“Tên khốn kiếp này, vừa rồi tôi đã nhìn ra hắn ta không phải thứ tốt lành gì, may mắn soái ca vừa rồi đã kịp thu âm lại, nếu không hôm nay hắn thực hiện thành công âm mưu đó, thì cuộc đời cô gái kia coi như tiêu tan rồi."
"Càng quá đáng hơn là, hắn ta còn thông đồng với
đồng bọn để vu oan cho cậu soái ca vừa rồi! Muốn hất nước bẩn lên người của cậu ta!"
“Làm cặn bã này sao còn tồn tại được chứ, tức chết tôi, quả thực làm cho người ta phải giận dữ mà!"
Quan Chấn và đồng bọn bị mọi người ngăn lại, nhất thời vẻ mặt lo lắng, không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383900/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.