Động tác đột ngột của Chu Thái Vi khiến tôi sửng sốt.
Ở khoảng cách gần như vậy, mùi thơm tự nhiên thoang thoảng trên người cô ấy lọt vào mũi tôi, khơi dậy sự hừng hực bên trong cơ thể tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai cặp núi non trắng nõn ngay trước mắt, cùng với khe rãnh sâu hun hút ngay giữa kia, nhất thời chỉ cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khan.
Bên dưới của tôi đã không thể tự chủ nên có phản ứng, chổ quần jean như dựng lên một cái lều nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, cảnh đẹp trước mắt đã rời xa tôi.
Thì ra là Chu Thái Vi đã đứng thẳng dậy.
Tôi không khỏi có chút thất vọng, mặt lộ vẻ buồn bực.
Chu Thái Vi cúi đầu, sau khi chú ý tới lều trại nhỏ dưới quần tôi, khuôn mặt nhanh chóng nổi lên hai đóa ửng đỏ, tiếp theo che miệng khẽ cười nói: "Thiếu gia, ngài thật là hư quá nha."
Mất mặt quá…
Thời khắc này, tôi hận sao không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Tôi dù sao cũng là một nam nhân bình thường, cô dựa vào gần như vậy, thật khó để tôi không có phản ứng đúng không?”
Tôi gân cổ lên và mạnh miệng nói: "Hơn nữa, không phải cô đã nói bất kể chuyện gì đều sẽ giúp tôi xử lý sao? Bất kể chuyện gì ở đây, có bao gồm cái này không?"
Tôi ra hiệu, chỉ vào cái lều nhỏ ở phía dưới.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận.
Mẹ nó, tôi hoảng hốt quá nên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/2524783/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.