“Không cần đâu, cảm ơn.”
Đới Điềm Điềm cười cười với Quách Dương, rất lễ phép, nhưng thái độ cự tuyệt và xem hắn ta như người ngoài thì cách ngàn dặm cũng có thể nhìn ra được.
Các bạn học bên cạnh đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Quách Dương có vẻ không cam tâm, nhịn không được mà cau mày thấp giọng hỏi: "Điềm Điềm, hôm nay em làm sao vậy? Anh đã chọc giận em sao?"
“Không có.” Đới Điềm Điềm vẫn mỉm cười như trước.
Quách Dương lại hỏi: "Vậy thái độ của em đối với anh, tại sao đột nhiên lại lạnh nhạt như vậy hả? Lúc trước…"
"Quách Dương, thái độ của em đối với mỗi bạn học trong lớp đều giống nhau cả. Có thể lúc trước em nói chuyện với anh nhiều một chút, nếu như làm cho anh hiểu lầm, em thật sự xin lỗi, em ở đây xin lỗi anh." Đới Điềm không đợi hắn nói xong, liền trực tiếp ngắt lời hắn, "Em hy vọng sau này anh đừng dây dưa với em nữa, em không muốn người em thích phải hiểu lầm."
“……”
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai người đó, tỏ vẻ rất là hiếu kì.
Quách Dương như bị sét đánh ngang tai, chậm rãi mở to hai mắt, lắp bắp nói: "Em… Người em thích ư?!”
Đúng vậy. Đới Điềm Điềm cười ngọt ngào, ánh mắt lại nhìn về phía tôi.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Đời Điềm Điềm, mọi sự chú ý đổ dồn lên tôi.
Cô gái này đang cố tình mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/2524765/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.