Câu trả lời của tôi khiến Liêu Hưu sửng lại.
Hắn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, ngữ khí bất thiện nói: "Con mẹ nó cậu nói cái gì?"
Trên thực tế, những chuyện tương tự trước đây đã xảy ra không ít lần.
Gia cảnh của Liêu Hưu không tệ, nhưng chỉ có thể xem như tiểu phú, kém hơn hai phú nhị đại Quách Dương và Vương Kim Minh rất nhiều.
Nhưng hắn ở trước mặt chúng tôi cứ một mực phô trương như người bề trên, đặc biệt là đối với tôi, hằn đều cố gắng phô trương đến mức cực hạn.
Có lẽ là bởi vì hắn không dám tỏ vẻ trước mặt Quách Dương cùng Vương Kim Minh, nên cũng chỉ có thể phát tiết hết lên người tôi.
Cho nên hắn thường xuyên sai tôi đi mua đồ cho hắn.
Mỗi lần đều lấy ra tờ tiền trăm đồng, lại cố ý ném xuống đất, vẻ mặt khinh bỉ lại đắc ý nhìn tôi đi nhặt.
Trước kia, tôi nghèo đến mức ngay cả ăn cơm cũng phải tính toán chi phí, cho nên dù trong lòng không thoải mái, nhưng chạy việc vặt một lần có thể kiếm được bốn năm mươi đồng, nên cũng cố gắng chịu đựng.
Dần dà, Liêu Hưu gần như xem tôi là người hầu của hắn, hễ nói chuyện là hùng hùng hổ hổ, sai khiến tôi không ngừng.
Lần này tôi từ chối, rõ ràng ngoài dự đoán của hắn ta.
Thậm chí ngay cả Ngô Thành Nghị đang chăm chú đọc sách bên cạnh, cũng hơi ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Tôi thoải mái dựa vào ghế, thản nhiên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/2524763/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.