Dạ Du tuần sử ngơ ngác nhìn Giang Từ Vô.
Thân thể thon gầy của cậu như mềm nhũn mà dựa vào ghế da mềm mại, ngũ quan tinh xảo, gương mặt tái nhợt không chút máu, thoạt nhìn là đại thiếu gia bệnh tật quấn thân trong tiểu thuyết.
Nhưng ngay cả quỷ cậu cũng không buông tha.
Tám chữ "Không thể trông mặt mà bắt hình dong" cắm rễ trong lòng Dạ Du tuần sử.
Hắn dừng một lát, thấy Giang Từ Vô không nói gì cả, thử mở miệng hỏi: "Ông chủ Giang, còn thời gian nghỉ ngơi của ta thì sao?"
Giang Từ Vô nhướng mày, nói thẳng: "Ngươi không cần nghỉ ngơi, hồn phách thì cũng đâu biết mệt."
"Ăn chút hương khói là tốt lên mà, không chỉ có thể thả lỏng, còn trợ giúp tu luyện."
Dạ Du tuần sử trầm mặc, đây là do hắn miệng tiện mà!
Sau một lúc lâu, hắn nhu nhược nói: "Bây giờ ta rút lại mấy lời vừa rồi, không cần hương khói nữa, còn kịp không?"
"Kịp," Giang Từ Vô gật đầu, nói với hắn, "Ta cho ngươi hương khói."
Dạ Du tuần sử nghe hiểu ý của Giang Từ Vô, cho hắn hương khói, chính là không có thời gian nghỉ ngơi.
Hương khói đáng quý, nhưng tự do cũng quý.
Tròng mắt Dạ Du tuần sử xoay chuyển, thật sự không nghĩ ra chiêu gì, đành phải quay đầu nhìn chằm chằm Vương Bàng Bàng bên cạnh, thỉnh cầu chi viện.
Vương Bàng Bàng gãi gãi tóc, mặt đầy kinh ngạc: "Tiểu Dạ ngươi còn rối rắm cái gì?"
"Nếu ta biến thành quỷ, ước gì có thể thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607129/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.