Khóe miệng Giang Tu Minh run rẩy, rít gào như sấm: "Tiệc cái chó má gì!"
"Còn ăn tiệc? Sao mày không ăn tao luôn đi?!"
Giang Từ Vô xốc mí mắt, thấy gương mặt giận đến đỏ lên của Giang Tu Minh, một bộ dáng tràn ngập "Sinh cơ sức sống", cười cười, chậm rì rì nói: "Lão Giang, nếu đây là di nguyện của ông."
"Tôi có thể cố mà nếm thử một ngụm."
Giang Tu Minh: "Cút ngay!!!"
Tiếng gầm đinh tai nhức óc, chấn động trời đất, chấn đến mức điện thoại đặt trên quầy của Giang Từ Vô rung lên, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đổ xuống.
Vương Bàng Bàng đang ăn Lãng vị tiên cũng dừng lại, liếm ngón tay, cẩn thận mà nhìn về phía Giang Từ Vô, hạ giọng hỏi: "Ông chủ Giang, không có việc gì chứ?"
Giang Từ Vô cầm di động, nói với Vương Bàng Bàng: "Không có việc gì, lão Giang thích đại kinh tiểu quái*."
*Chuyện bình thường nhưng làm quá lên -> chuyện bé xé to.
"Cái gì mà đại kinh tiểu quái hả?" Giang Tu Minh bên kia nghe hai người nói thế, bất chấp bên cạnh Giang Từ Vô có người ngoài nào không, tức giận mắng, "Mày coi lại coi mày vừa nói cái gì!"
Giang Từ Vô ừm một tiếng, có lệ mà nói: "Ông không đại kinh tiểu quái."
"Coi như ông chuyện bé xé to, được chưa?"
Giang Tu Minh: "......"
Thấy một bộ biểu tình bất đắc dĩ của Giang Từ Vô, ông hít sâu một hơi, quát: "Mày muốn ăn cả cha mày, đây gọi là chuyện bé xé ra to hả thằng ranh?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607112/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.