Giang Từ Vô nhìn Yến Triều Nhất, chậm rãi nói: "Không phải tôi."
"Là chúng ta."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô thấy hắn trầm mặc, nhướng mày: "Anh không muốn học?"
Yến Triều Nhất gật đầu.
Hắn tất nhiên không muốn học, học nhiều thì làm nhiều.
Giang Từ Vô cười tủm tỉm hỏi: "Vì sao?"
Yến Triều Nhất: "Tôi học tập rất tiêu cực."
Giang Từ Vô: "Vậy từ giờ tích cực lên, chúng ta là vì tích thiện hành đức, vì người vì mình."
Yến Triều Nhất: "......Thiên phú của tôi không cao, học rất chậm."
Giang Từ Vô đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, cười cười, nói theo: "Nếu như vậy thì có chút phiền toái."
Yến Triều Nhất đang muốn mở miệng, đã nghe câu kế của cậu: "Xem ra chỉ có thể thực hành nhiều hơn."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Thực hành mới hiểu chính xác, thiên tài cũng xuất phát từ chăm chỉ tích lũy hằng ngày, chỉ cần cần cù thì chày sắt cũng có thể mài thành kim......"
Yến Triều Nhất vô biểu tình phun ra hai chữ: "Tôi học."
Giang Từ Vô vừa lòng gật đầu.
Trong quãng thời gian đối thoại ngắn ngủi của họ, Vinh đạo trưởng đã vẽ xong trận pháp bằng tro cốt.
Cậu ta lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách với cái bàn, dựng thẳng kiếm gỗ đào trước mặt, nhắm mắt niệm kinh, bước từng bước vòng quanh bàn: "Ngồi trong Nam Đẩu, đứng trong Bắc Đẩu, khí nuốt Ngũ nhạc, khuynh hoành tứ phương."
"Thuận theo người thi chú, tốc tới phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607104/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.