"Cạch" 
Có tiếng mở cửa phòng, nhưng lại không giống với bất kì tiếng cửa nào tôi đã từng được nghe, ngoài ra thì chỉ có tiếng quạt, không còn âm thanh gì khác. 
Bỗng một cơn đau đầu ập đến khiến tôi choáng váng, mắt vừa hé mở cũng lập tức nhắm tịt, tay theo phản xạ nắm chặt lại làm mu bàn tay tôi có cảm giác đau nhói như bị kim đâm. 
Cố gắng gượng dậy, trước mắt tôi lại chỉ có một khoảng trắng tinh, kèm theo mùi kháng sinh khó chịu xộc thẳng vào khoang mũi làm tôi bất giác nhíu mày. Không lẫn đi đâu được, đây là bệnh viện. 
Tôi hoang mang không hiểu lý do gì tôi lại có mặt ở bệnh viện liền đưa mắt nhìn xuống bên mu bàn tay bị đau thì thấy có một kim tiêm đang cắm ở đó, nhìn theo sợi dây trong suốt được nối từ kim tiêm lên trên, tôi thấy một bình nước dốc ngược đã vơi đi một nửa. 
Truyền nước? 
"Ơ, Quỳnh Anh." 
Nghe thấy giọng của Thảo Linh tôi lập tức quay về phía đó thì thấy Thảo Linh đang vội vã từ cửa phòng chạy tới, gương mặt của nó vừa vui nhưng cũng có hốt hoảng. Vừa chạy tới giường, nó lập tức ôm chầm lấy tôi nói: "Cuối cùng mày cũng chịu tỉnh rồi, mẹ ơi, lo chết mất." 
Mặc dù vẫn chưa biết chuyện gì nhưng thấy nó sốt sắng như thế, tôi nhúc nhích để nâng cánh tay không bị truyền nước lên vỗ vỗ lưng an ủi nó. 
"Không sao, tao ổn mà." 
Linh lập tức thoát ra khỏi cái ôm của tôi, mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngoi-cung-ban-voi-crush-cu/3577601/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.