"Quý Hân."
Chàng trai chạy vụt đến khuôn mặt tiều tuỵ đầm đìa nước mắt, đôi đồng tử nâu đen in bóng hình cô ngập tràn yêu thương, mong nhớ, hai bàn tay run rẩy ôm mặt cô hôn lên trán, hôn lên má, hôn lên mắt, hôn lên mọi nơi trên gương mặt cô bằng sự dịu dàng nhất.
Hắn khẩn thiết gọi tên cô, giọng như van xin, van xin điều hắn nhìn thấy là sự thật, van xin người trước mặt đáp lại: "Quý Hân, là em đúng không? Đúng là em rồi. Đúng là em rồi, em còn sống. Đúng là em phải không?"
"Em đây ạ, em về rồi đây."
Quý Hân nghẹn ngào đáp, dụi má vào lòng bàn tay đang run của hắn để an ủi cũng là để cảm nhận hơi ấm quen thuộc xoa dịu trái tim đang thổn thức của cô.
Lời an ủi của Quý Hân lại làm cảm xúc của Thiên Duy bùng phát, hắn hạnh phúc đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, hạnh phúc đến nỗi không biết nói gì ngoài gọi tên cô "Quý Hân, Quý Hân..." như thể chỉ cần gọi tên cô, chỉ cần biết sự tồn tại của cô cũng đủ để duy trì sự sống của hắn.
Quý Hân vòng tay ôm chặt Thiên Duy như muốn khảm mình vào lồng ngực hắn. Hắn gọi cô bao nhiêu lần, cô đều trả lời: "Em đây ạ, xin lỗi anh, em về rồi đây."
Thiên Duy dùng hết sức lực còn lại để ôm Quý Hân, nhưng cơ thể không tĩnh dưỡng nhiều ngày cũng vì thế mà gục trên vai cô.
Tất cả mọi người xung quanh nhìn khung cảnh hai người ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034336/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.