Quý Hân từ từ đi lại lấy đầu súng gạt phăng điếu thuốc trong tay Phùng Quang, khuôn mặt vẫn mang nụ cười nhưng ánh mắt lại bức người đến ngột thở, ánh mắt của kẻ từ cõi chết trở về mang theo phẫn uất khiến Phùng Quang cứng họng.
"Tính ra ở cùng Thiên Duy hơn nửa năm rồi mà tôi chưa thấy anh ấy nổi giận bao giờ. Không biết dáng vẻ nổi điên kề súng vào cổ kẻ đang đe doạ người yêu anh ấy với cả người đã kéo tôi ngã xuống biển sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là ngầu lắm."
Phùng Quang: "Cô định nói thì cứ nói nhưng nên nhớ một khi động đến tôi thì tương lai cô và gia đình mình sống không yên ổn đâu."
"Chủ tịch Phùng mong anh hãy tha cho tôi." Quý Hân tỏ vẻ ngây thơ đáng thương rồi bỗng chốc không nhịn được mà cười lớn, nhìn Phùng Quang bằng ánh mắt khinh bỉ: "Tốt nhất là anh với cô người yêu đỏng đảnh của anh sau vụ này nên đi nâng cấp não bộ đi. Anh vừa nói Thiên Duy yêu tôi điên cuồng còn nói không ai cản nổi cơn giận của anh ấy vậy mà quay ra lại dám động vào tôi? Thiên Duy sẽ để yên sao? Bắt cóc, treo ngược xác, mổ xẻ hay là thí nghiệm độc Thiên Duy thích trò nào hơn ta. À dạo này anh ấy đang dạy tôi bắn súng nên thiếu tấm bia đỡ đạn mới. Chủ tịch Phùng, anh là bạn lâu năm của Thiên Duy, anh nghĩ anh ấy sẽ chọn cái gì?"
Phùng Quang rùng mình: Rốt cuộc ai bảo cô ta đơn thuần hiền lành, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034334/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.