Viên đạn bắn vào vách tường, mùi khói súng ngập cả khu phố.
Johnson trốn sau tủ lạnh, trên gương mặt thiếu niên dính đầy vết bẩn đen xám. Nó mặc một bộ quần áo cực kỳ không phù hợp, áo khoác màu phấn hồng và váy len, trên đầu còn có kẹp tóc.
Nó nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập, trông như rất sợ hãi, cơ thể cũng hơi phát run.
Tiếng súng ngừng lại, Johnson còn lui ở đó, mép váy lộ ra một góc phía sau tủ lạnh.
Tiếng giày da giẫm lên gạch ngói vụn cách ngày càng gần, cái tủ lạnh Johnson dựa vào bỗng bay lên, nó chật vật té ngã xuống đất, phát ra tiếng thét chói tai đầy sợ hãi.
“A ha, xem tao phát hiện thứ gì này, một con mèo hoang nhỏ.”
Mái tóc nâu đỏ của Johnson đã dài ngang tai, vì thiếu dinh dưỡng nên nó rất gầy yếu, lại dùng tóc che một bên má, khiến cho khuôn mặt chỉ nhỏ cỡ bàn tay, dính đầy tro bụi, đôi mắt màu lam ướt sũng, tràn ngập sợ hãi.
Một cái nay thô to nắm bả vai “cô bé”, nhấc Johnson lên.
Nó giống như một cô bé giãy dụa, đá chân, giơ tay định cào.
Một cây súng chọc vào ngực nó, đối phương có ý xấu dùng họng súng tỏa ra hơi nóng, cách quần áo xoa nắn bộ ngực hơi có đường cong của “thiếu nữ”. Cảm giác mềm mại hơi lõm vào khiến tên côn đồ rất vừa lòng.
“Mèo hoang nhỏ, rất sợ đúng không! Muốn kêu gào gọi bố mẹ cưng, tài xế nhà cưng, vệ sĩ nhà cưng?”
Quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2695032/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.