Một người, trong hư vô không biết có thể chống đỡ bao lâu.
Thời gian là vĩnh hằng, một ngày nào đó sẽ chịu không nổi.
Giản Hoa rất lạnh, khí lạnh toát ra từ trong xương tủy.
Cậu không giống như nằm trên giường, mà cảm giác như nằm trong hầm băng, chỉ có lòng bàn tay, đầu ngón tay là ấm áp.
– Bóng ma ác mộng chậm rãi rút đi, cậu lại trở về thế giới tươi sống, có màu sắc và âm thanh này.
Cậu không để ý đến chuyện sống còn này, nhưng “sống như thế nào” vẫn rất quan trọng. Trong căn nhà trang trí đơn giản thoải mái còn có người mình yêu, sao cậu lại chịu trở thành kẻ mê muội đáng buồn như vậy.
Nếu tâm trí không thể duy trì kiên định, Giản Hoa nghĩ chắc hẳn mình sẽ dứt khoát chọn cái chết.
Ý nghĩ không cam lòng, không tình nguyện, dù thế nào cũng muốn giãy dụa cầu sinh, cậu không có.
“Anh ở đây.” Người cầm tay cậu nhỏ giọng nói.
Giản Hoa bỗng ôm lấy anh, dùng lực rất lớn.
“Nghe nói anh chết trước tôi.”
Lý Phỉ nghe câu hỏi này, hơi sửng sốt, ngay sau đó Giản Hoa lại tự nhủ: “Cũng rất tốt, không cần phải tìm đường trở về.”
Nếu là người khác sẽ không nghe ra ý ngoài lời của Giản Hoa, đương nhiên Lý Phỉ thì khác.
Anh dùng tay trái vỗ lưng Giản Hoa, hồi lâu mới cảm thấy hơi lạnh trên người Giản Hoa biến mất, cánh tay giam cầm mình hơi thả lỏng, Lý Phỉ đặt người trên giường.
Anh nhẹ hôn trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2695030/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.