Sau khi làm lao công phòng hòa nhạc, người tuần tra trên đường cái, Dương Siêu bắt đầu công việc người làm vườn nấm, xử lý xác khỉ tay dài mà nấm thôn phệ ăn còn thừa.
Đi trong khu rừng nung núc nấm, mũ nấm đầy đặn dán lên cánh tay và cơ thể, mềm mại hơn cả sô pha, nhưng cùng với sự thoải mái là sự nguy hiểm của chúng.
So với Dương Siêu đang nơm nớp lo sợ, Lý Phỉ rất thong dong đi trong rừng nấm. Dù đôi khi đám tơ sẽ quấn lên cánh tay, thắt lưng anh, mũ nấm khi không vui sẽ chắn kín đường đi, bắt người đi đường vòng.
Dương Siêu cũng được trải nghiệm, bị đám tơ trói chặt đến xanh cả mặt.
Nấm buông cậu ta ra rất nhanh, rồi đi “thử” Lý Phỉ. Dương Siêu nhân lúc này lôi xác khỉ tay dài dưới thân nấm ra. Cậu ta tưởng Lý Phỉ đi vào cùng cậu ta là để “thu hút” nấm, nên không dám làm mất thời gian, chạy đến chạy đi nhanh như gió. Lý Phỉ quay đầu lại thì phát hiện chỉ qua mấy phút mà phía sau đã không còn gì.
“…”whotakethistranslationwithoutpermissionisadog
Năng suất làm việc như thế này, chắc nấm cũng phải hài lòng mà cho Dương Siêu điểm cao nhỉ?
“Không cần nhiều như thế, ăn không hết.” Lý Phỉ nhắc Dương Siêu.
Cậu ta nghe thấy thế mới ngồi xuống ven đường thở dốc, nhìn chiến lợi phẩm chất cao thành một đống, cậu ta vừa vui vừa buồn.
Việc không đủ đồ ăn cậu ta đã đoán được, mấy ngày nay ăn bánh quy, chỉ là đồ ăn vặt. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-toi-khong-nhan/2694926/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.