Tùng Vũ nhận ra tâm trạng Nam Liệt dao động vì nhìn thấy chiếc xe lăn của mình liền vội vàng an ủi nói: "Bởi vì tay trái của tôi cũng bị thương, chống nạng không tiện nên mới ngồi xe lăn chứ thật ra không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu."
Để chứng minh lời nói của mình, cô nhanh chóng di chuyển xe lăn về phía chiếc nạng dựa vào tường cạnh giường, đứng dậy cười nói: "Nhìn xem! Như vậy trông đẹp hơn nhiều đúng không?"
"Giang Tùng Vũ! Đừng cậy mạnh!" Cậu kêu lên. Hộ lý ở bên cạnh cũng nhanh chóng tiến lên đỡ cô.
Tùng Vũ hơi nghiêng người nói: "Cô Liễu Điền, để tôi ở riêng với bạn tôi một lúc, cần gì tôi sẽ gọi cô."
Liễu Điền đáp lại, hơi cúi đầu lui về phía sau vào phòng mình.
"Chị ngồi xuống đi." Nam Liệt đi xe lăn về phía cô, ngước mắt lên cau mày nói: "Chống nạng bằng một tay sẽ không vững, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn chị dùng nạng cũng không quen. Nếu ngã lần nữa sẽ không đùa được đâu."
Tùng Vũ ngoan ngoãn ngồi lại trên xe lăn, trượt đến bên cạnh cậu: "Cậu đến khi nào?"
"Giữa trưa hôm nay." Cậu nói, "Xin lỗi, lẽ ra nên nói trước với chị một tiếng nhưng tôi không muốn làm chị phân tâm nên bảo ba tôi đừng nói trước với chị. Tôi đã lấy thẻ phòng phụ mà chưa được sự đồng ý của chị, nhưng chị yên tâm, tôi chỉ bảo ba thêm tên tôi lúc đặt phòng cho chị, tôi cũng đã đặt một phòng khác ở cạnh phòng chị, chú Quý đi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-nguoi-se-roi-di/3379505/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.