Editor: Tử Tinh
“Đúng, anh có bệnh.” Người con gái trong ngực da thịt trắng nõn nhẵn nhụi,đang lúc tức giận, trên khuôn mặt ửng lên hai rặng mây hồng, thật sự cóthể nói là sắc đẹp thay cơm, đối mặt với cơn bực tức của cô, DDLQD/Hoắc Cố Chi không những không tức giận, ngược lại còn nhếch miệng cười, ý xuân dồi dào: “Còn bị bệnh không nhẹ nữa, nếu không vì sao lại cứ chung tình không đổi với cô gái nhỏ như em chứ?”
Bốn chữ chung tìnhkhông đổi này đâm thẳng vào sâu trong nội tâm của Ngu Vô Song, khiến côsững sờ, những lời tức giận đã để trên môi rồi lại bị nuốt xuống.
Anh thực sự là hơn cô mười tuổi, nhưng anh chưa bao giờ ở trước mặt cô màtỏ ra xa cách về thế hệ, thậm chí bọn họ còn sớm chiều chung đụng nămnăm liền, loại quan hệ này nếu còn đề cập tới chuyện thế hệ nữa thì thực là giả dối.
Cô không nghĩ mình là người hiểu anh nhất, nhưng cónhững điều hiển nhiên thì vẫn phải biết, cô đối với anh, nhiều nhất thìcũng chỉ được coi như là một người phụ nữ nhìn thuận mắt ở trên giườngmà thôi.
Thấy cô mãi chưa lên tiếng, Hoắc Cố Chi nhướn mày rậm,biểu hiện vui vẻ trên khuôn mặt dần trở thành âm trầm, cánh tay của anhđặt lên eo thon của cô, trên mặt là xao động nét cười: “Còn đang bậnsao? Tối nay ngủ sớm một chút.”
Anh dùng giọng điệu bình thản đểnói qua chữ ‘ngủ’, đáy mắt lại lóe ra tia u ám, khiến cho Ngu Vô Songđang có vẻ mặt sững sờ trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-khai-trai-sep-that-manh-me/2319169/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.