Chu Phỉ cảm nhận rõ rệt về làn da của bà cụ, nhăn nheo, mềm mại. Đến cái tuổi này Trần Đại Thanh vẫn thích chưng diện như cũ, trên mười ngón tay tô sơn móng tay màu hồng phấn, làn da của bà trắng ngần, đôi tay nhìn qua vẫn còn rất trẻ.
Bà nội đối xử tốt với Chu Phỉ thật lòng, Chu Phỉ có thể cảm nhận được điểm này. Bà nắm tay cô rất lâu chưa buông, ánh mắt lúc nói chuyện nhìn vào mặt cô, biểu cảm cưng chiều.
Chu Phỉ cũng là lần đầu tiên cảm nhận được mình có thể được một một trưởng bối đối xử "khác biệt" như thế này, giống như cô là vật báu của đối phương, nâng ở trên tay sợ rơi.
Bà nội nói bà nằm mộng cũng muốn có một đứa con gái, tiếc rằng sinh ba đứa, tính cả người con đầu đã chết yểu, cả ba đều là con trai. Bà trông cậy vào con trai có thể sinh một đứa cháu gái cho bà, nhưng hai đứa con trai đều sinh cháu trai. Không phải trọng nữ khinh nam, cũng không phải trọng nam khinh nữ, nếu là có con trai có con gái có thể ghép thành một chữ tốt thì cũng coi như viên mãn*.
*Trong tiếng Trung chữ tốt (好)được ghép từ chữ nữ (女) và chữ tử - con trai (子).
Cuộc nói chuyện này cũng không tẻ nhạt.
Bà nội kể cho Chu Phỉ nghe rất nhiều chuyện liên quan tới Tạ Yển Xuyên, nói thuở nhỏ anh nghịch ngợm, tính cách ngang bướng, trêu ong chọc bướm.
Chu Phỉ phụ trách nghe, còn phụ trách ăn các loại đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nay-di-gap-em/2635452/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.